*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày hôm đó, mới sáng sớm, bỗng nhiên Tô Tuyết mang theo một toán gia đinh ra ngoài. Tô gia quá yêu thương đứa con độc nhất này, dù nàng muốn làm gì cũng hết lòng chiều theo, nên dù thấy lạ, cũng không ai dám ý kiến.
Tô Tuyết thế mà không phải muốn đi dạo phố mà lại đùng đùng dẫn người hướng về núi Tây Sơn.
– Các ngươi mau chia nhau tìm kiếm đi, phát hiện thấy gì liền lập tức thông báo.
Tô Tuyết hối thúc ra lệnh. Mấy gia nhân nghệch mặt ra, không biết nàng muốn làm cái gì, tìm kiếm cái gì kia chứ? Tô Tuyết cũng không giải thích, đã tự mình đi trước một bước. Thấy Tô Tuyết đi xa, mọi người mới hoàn hồn lập tức đuổi theo sau, nàng là nữ nhi độc nhất của Tô viên ngoại đó, nếu để nàng xảy ra chuyện gì, mạng của bọn hắn cũng khó giữ.
Trên Tây Sơn thường khi hoang vắng lại trở nên huyên náo, khắp nơi văng vẳng vang lên tiếng gọi:
– Quân…
– Quân, chàng có nghe thấy ta gọi không…?
Hóa ra, người Tô Tuyết muốn tìm chính là Lạc Quân Đế! Lúc này, vẫn còn là Tam hoàng tử Lạc Quân.
Dưới một cái hố sâu bị cây cối vùi lấp, nếu không chú ý sẽ khó mà phát hiện ra, càng không cần phải nói đến đứa bé đang nằm vùi trong hố sâu kia.
Tam hoàng tử Lạc Quân!
Hai mắt hắn vô định nhìn lên bầu trời qua những kẽ lá. Thân thể thật nặng nề, hắn nhớ hắn đã bị gãy mất mấy xương sườn trong lần tai họa này, đã thế còn bị bỏ mặc ở nơi hoang dã này suốt ba ngày, lúc được cứu về, hắn thoi thóp muốn mất cả mạng nhỏ. Vậy nhưng, kẻ chủ mưu gây chuyện lại chỉ bị nghe mắng mấy câu, mọi chuyện đều được bỏ qua. Không chỉ vậy, bọn họ còn vì vậy mà quay lại oán trách hắn, nói tại hắn nên bọn họ mới bị mắng!
Thật nực cười nhưng cũng phải thôi, ai bảo bọn họ kẻ là Thái tử, kẻ là Nhị hoàng tử cao quý, còn hắn? Chỉ là một kẻ do cung nữ hèn hạ sinh ra, dù có danh là Hoàng tử nhưng bị xem chẳng khác gì kẻ tôi mọi cho những đứa trẻ cao quý kia!
Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn bị bọn chúng hãm hại mà cũng không phải là lần cuối cùng!
Bọn chúng chỉ xem hắn như trò tiêu khiển qua ngày, mạng sống của hắn chẳng hề đáng giá trong mắt bọn chúng!
Cũng vì vậy, hắn bắt đầu học nhẫn nhịn vì một ngày có thể đạp những kẻ đã từng xem thường, khinh rẻ hắn dưới chân. Đối với kẻ đã từng làm hại tới mình, hắn càng không thể tha!
Đúng vậy, hắn trở lại rồi!
Lạc Quân Đế đã hồi tỉnh!
…
Trong lúc Tam hoàng tử Lạc Quân còn mải suy tư về quá khứ và tương lai của mình, thì đột ngột một tiếng rơi lớn vang lên làm hắn hoàn hồn.
Hắn không thể cử động, chỉ có thể liếc mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh kia. Một lúc sau, một bóng người trồi lên, thì ra là một kẻ khác cũng bị rơi xuống hố này.
Tam hoàng tử Lạc Quân mở bừng hai mắt khi nhận ra gương mặt của người kia.
Tô Tuyết!
Tô Tuyết cũng đã nhìn thấy Lạc Quân, không để ý đến vết thương trên mình liền lao tới chỗ của hắn.
– Quân! Quân!
Thấy hắn không cử động, Tô Tuyết biết hắn bây giờ đang bị thương rất nặng. Nàng hôm nay tới đây cũng vì vậy, nàng biết hắn sẽ bị thương, bị bỏ rơi nên mới đi tìm hắn, thế mà vẫn không kịp.
Tô Tuyết đau lòng ứa nước mắt.
– Chàng không sao chứ? Chàng có muốn uống nước không?
Tô Tuyết gấp gáp lấy túi nước đã chuẩn bị từ trước cho hắn uống một ngụm.
– Xin lỗi, ta chỉ nhớ mang nước mà không nghĩ tới những thứ khác, chắc chàng đã đói lắm rồi…
Tô Tuyết nói không ngừng, nước mắt không ngừng rơi xuống. Tam hoàng tử Lạc Quân cứ dõi mắt nhìn theo Tô Tuyết.
Nàng không trốn hắn nữa!
Mỗi lần trùng sinh, nàng đều muốn rời xa hắn, trốn đi thật xa, hắn biết chứ!
Hắn biết nàng không thích cuộc sống gò bó, đầy mưu mô trong hậu cung nhưng hắn không thể buông tha nàng!
Trong suốt cuộc đời kẻ tính người toán, ngươi sống ta chết của hắn, nàng là người duy nhất đối xử chân thành với hắn! Nàng không quá thông minh cũng không mưu tính với hắn! Chỉ có mở bên cạnh nàng, hắn mới có thể an tâm được. Chính vì vậy, hắn càng không thể để nàng đi được!
Hắn biết hắn làm vậy là có lỗi với nàng nhưng không thể buông tay, dù nàng có trách hắn cũng đươc, chỉ cần nàng ở bên hắn mà thôi! Hắn sẽ dùng hết tất cả vinh hoa, phú quý trên đời này để bù đắp cho nàng!
Hắn đã từng nghĩ như vậy là đủ rồi!
Nhưng không!
Hắn sai lầm!
Hết lần này đến lần khác, hắn đều làm tổn thương nàng, mỗi lúc càng nặng nề đến mức phải chọn cái chết!
Kiếp trước, hắn đã giữ nàng lại được nhưng nàng oán trách vì cái chết của Lý Phù Dung! Suốt một kiếp, mấy mươi năm chung sống đó, nàng không tha thứ cho hắn cũng không tha thứ được cho bản thân mình.
Ngày Lý Phù Dung trân trối: “Thời gian cứ quay trở lại này là vì ông Trời muốn thành toàn cho hắn! Bởi vì hắn là Thiên tử!”
Nhưng thật tế, có thật đó là ân sủng của ông Trời cho hắn không? Hay đó là trừng phạt hắn phải gánh chịu?
Tình thân không có, người yêu thương rời xa, cha gϊếŧ con, con gϊếŧ cha, khắp nơi đầy oán khí là đặc ân?
Đúng là không ai làm Vua dài như hắn nhưng có ai phải chịu cảnh thân nhân xào nấu nhiều như hắn?
– Tiểu thư… tiểu thư…
Rốt cuộc gia đinh của Tô Tuyết đã tìm tới. Tô Tuyết hấp tấp la lớn:
– Ta ở đây…
– Đang ở dưới này…
Toán gia đinh đã phát hiện ra hố sâu, lục đυ.c tìm cách xuống cứu người.
Tô Tuyết biết bọn họ sắp được cứu rồi, nàng cũng sắp phải xa hắn rồi.
– Quân, ta tuy biết cảnh ngộ của chàng nhưng lại không biết hết những gì chàng gánh chịu… Ta biết chàng không dễ dàng, biết chàng chỉ có một mình nhưng xin chàng đừng từ bỏ hy vọng, xin chàng hãy nhớ rằng có một người vẫn luôn chờ chàng…
Tô Tuyết lại rơi nước mắt, nghĩ Lạc Quân Đế lúc này chưa hồi tỉnh, nàng nói ra những lời này với một đứa trẻ mới mười tuổi kia chắc hắn sẽ không hiểu, thậm chí có thể nghĩ nàng điên rồi, nhưng nàng không thể kiềm nén.