Thật ra, Kim Phúc lúc trước ở với ông bà ngoại trên thành phố và học tập trên đó, chỉ có hè mới về quê. Nhưng do thành tích học của cậu ta trên đó rất là “cao” tính từ dưới đếm lên, mặc dù có cho học thêm và thuê gia sư dạy rất nhiều nhưng vẫn không có tiến bộ. Đơn giản là vì ở trên thành phố nhiều chỗ vui chơi. Cậu ta quá mê chơi nên rất hay cúp học, cha mẹ lại không có bên cạnh quản lý, ông bà ngoại thì cưng chiều hết mực nên cứ thế mà học hành chẳng ra làm sao.
Thấy cũng là năm cuối rồi, cho nên cha mẹ cậu ta mới lôi đầu cậu ta về đây để tiện việc theo dõi và kèm kẹp. Càng hơn hết là có Minh Trọng, anh bà con chú bác với cậu ta. Sẽ là người dòm ngó cậu ta ở trường. Thế cho nên cậu ta cũng đừng hòng mà trốn tiết đi chơi. Mà nói về Minh Trọng thì Kim Phúc không khỏi rùng mình. Cậu ta có thể không sợ cha mẹ mình nhưng với Minh Trọng thì không. Anh ta có hàng ngàn cách để chỉnh cậu ta sống dở chết dở. Thôi thì về đây đành phải ngoan ngoãn một chút vậy.
Chính vì Kim Phúc có lịch sử như vậy nên Minh Nguyễn mới tin lời cậu ta nói là sự thật. Vội vàng xua tay nói.
- Đừng đừng đừng. Là bạn bè lâu năm tao khuyên mày có chọc phá ai cũng đừng đυ.ng vô con nhỏ đó.
Kim Phúc thắc mắc.
- Sao vậy?
Minh Nguyễn đáp.
- Nó có bệnh tim, mày đυ.ng vào nó thì nó xỉu cho coi. Hồi đó tao cũng bị một lần rồi. Cho nên có chế giễu gì thì sau lưng là được, lâu lâu cố tình cho nó nghe để nó tức chơi, chứ đừng đυ.ng trực tiếp, lở án mạng xảy ra thì mang họa.
Kim Phúc nghe cũng bất ngờ. Lại nghĩ thảo nào Phù Dung lại lạnh lùng như vậy. Đã xấu còn bị bệnh tim, vừa bị trêu chọc lại vừa bị mọi người xa lánh. Cô không lạnh lùng khó gần mới lạ đi. Nếu là cậu ta thì cậu ta thà chết quách cho xong.
Kim Phúc tuy thích chơi bời lêu lỏng nhưng cậu ta không phải hạng người thích trêu ghẹo kẻ khác. Có ai sinh ra mà muốn mình xấu đâu, cớ sao phải trêu chọc họ chứ. Cười trên nỗi đau của người khác vui lắm sao? Họ không nghĩ họ làm như vậy thì rốt cuộc thì ai mới xấu đây?
Những ngày sau đó.
Phù Dung vẫn như mọi khi lặng lẽ đi trên con đường rợp bóng cây mát mẻ ấy. Bước đi nhẹ nhàng, uyển chuyển. Tà áo dài trắng thướt tha tung bay theo làn gió nhẹ. Mái tóc dài suôn mượt, óng ả buông xõa ngang lưng. Nếu nhìn từ phía sau, thì cô và cảnh vật sẽ hợp thành một bức tranh thật đẹp, làm lòng người xao xuyến.
Chợt một cánh tay ở đâu xuất hiện khoác lên vai cô. Kèm theo đó là một câu nói vô lại.
- Em gái à! Đi bộ chi một mình buồn vậy! Để anh sánh bước cùng em nha!
Khỏi hỏi cũng biết là ai rồi. Ngoài Kim Phúc, con chủ tiệm vàng Kim Phúc trong chợ thị trấn thì ai vô đây nữa? Có lẽ nếu là các cô gái khác sẽ nổi giận, trừng mắt hét vào mặt cậu ta hoặc hơn nữa là cho ăn tát rồi. Nhưng Phù Dung thì cũng vẫn nhàn nhạt, lạnh lùng đẩy bàn tay đang khoác trên vai cô ra. Lặng lẽ bước đi xem như cậu ta không hề tồn tại.
Muốn chọc cho cô nổi giận để hắn thỏa mãn thú vui của mình sao? Cậu ta biết cô đánh không lại cậu ta, mà cha mẹ cô cũng không làm gì được cậu ta nên cậu ta cứ tha hồ mà bắt nạt cô chứ gì?
Cậu ta là con nhà giàu, lại là con một, dù cậu ta có bắt nạt người ta đến nhập viện thì cũng có cha mẹ cậu ta đứng ra lo liệu rồi. Mấy công tử nhà giàu này, cô tránh còn không kịp. Chỉ tiếc lại học chung lớp, ngồi cạnh bên, có tránh cũng tránh không khỏi. Thôi thì cứ cố gắng xem như cậu ta là không khí chứ sao bây giờ.
Phản ứng của Phù Dung cũng không nằm ngoài dự liệu của Kim Phúc. Nhưng mà cậu ta cũng vẫn tiếp tục đi lên, khoác vai Phù Dung. Đôi khi cậu ta cũng rất muốn nhìn thấy Phù Dung nổi giận, rồi mắn cậu ta. Sau đó liều mạng đánh vào mình, nhìn cô tức giận mà không làm gì được, không biết lúc đó sẽ cảm giác thế nào nhỉ? Chỉ là… lần này cậu ra khoét vai cô, cô không đẩy ra nữa mà lại nói.
- Nếu bạn muốn cả trường biết bạn đang cặp bồ với một con nhỏ xấu xí thì cứ khoát đi.
Kim Phúc chợt ngẩn người. Cậu ta cũng không ngờ Phù Dung sẽ lại nói như vậy. Cậu ta chỉ muốn ghẹo cô một chút cho cô trở nên tự tin hòa đồng hơn một chút thôi. Chứ hoàn toàn không có suy nghĩ gì đâu. Suy nghĩ của cậu ta hãy còn rất trong sáng nha!
Chỉ là Phù Dung lại cong cong mi mắt.
- Tôi thì không ngại đâu. Có được một bạn trai đẹp thế này đúng là không lổ tí nào…
Vừa nói, Phù Dung cũng vừa đưa tay sờ mặt cậu ta một cái. Còn cố tình dựa luôn vào người cậu ta nữa.
À há… chiêu này thành công khiến cho cậu bé trong sáng nào đó phải tự giác lặp tức tránh xa cô ra như tránh tà. Ôm chặt cái cặp của mình mà hét lên.
- Con nhỏ xấu xí này… mơ đi… tránh xa tao ra…
Rồi bỏ chạy thục mạng.
Phù Dung xem cậu ta bỏ chạy mà cười khúc khích.
- Đúng là con nít mà!