Chương 58: Tình cờ
Tuy rằng thấy thái độ của Quang Thịnh rất nhiệt tình nhưng dĩ nhiên là Phù Dung không thể vào rồi. Mặt cô đâu có dày như vậy. Cho nên cô mỉm cười nói.
- À thôi, bây giờ tôi phải về nhà rồi, để hôm nào rảnh rỗi thì tôi sẽ ghé chơi. Chào anh nhé!
Nói rồi Phù Dung liền xoay người bỏ đi. Quang Thịnh chỉ có thể nhìn theo bóng dáng cô mà lòng đau như cắt. Có điều, cô không ghét anh, cũng là điều đáng mừng.
Một ngày nọ, khi Phù Dung đang đi đến trường thì giữa đường xe lại bể bánh. Cô dắt lại tiệm sửa xe gần đó thì quá đông, chờ tới phiên mình chắc phải trễ giờ học. Đang định đi ra đón xe ôm nào đó để đến trường thì đột nhiên Quang Thịnh lại chạy tới.
- Chào cô! Chúng ta lại gặp nhau rồi! Sao cô lại đứng đây một mình vậy?
Phù Dung ngạc nhiên.
- Ơ… là anh à? Sao anh cũng ở đây?
Quang Thịnh đáp.
- Tôi đang trên đường đến chỗ làm. Mà cô chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy.
Phù Dung vội nói.
- Tôi đang trên đường đến trường thì xe bị hư phải gửi vào tiệm sửa. Đang định đón xe đi đến trường đây.
Trong lòng Quang Thịnh tuy rất vui mừng nhưng cũng cố vờ như không có gì cả nói.
- Trường cô học là trường nào? Nếu tiện tôi có thể cho cô quá giang được đấy.
Phù Dung cũng thành thật đáp.
- Tôi học ở trường đại học tỉnh.
Mặc dù biết nhưng Quang Thịnh cũng cố tỏ ra ngạc nhiên vui mừng nói.
- Ồ! Vậy tôi có thể cho cô quá giang đến đó được đấy. Tôi cũng dạy ở đó mà.
Phù Dung vừa ngạc nhiên nhưng cũng vừa mừng rỡ.
- Thật sao? Vậy thì hay quá.
Có người quen cho quá giang thì còn gì bằng nữa. Phù Dung sợ trễ giờ nên cũng không ngại leo lên xe cho Quang Thịnh chở. Chỉ là Quang Thịnh vừa lên ga chạy thì Phù Dung mới chợt nhớ câu nói cuối cùng của Quang Thịnh, liền hỏi.
- Anh nói anh dạy? Vậy anh là giảng viên sao?
Quang Thịnh gật đầu.
- Đúng vậy.
Trong trường nhiều giảng viên như vậy, Quang Thịnh lại không có dạy Phù Dung, cho nên Phù Dung không biết Quang Thịnh cũng là chuyện bình thường. Phù Dung vội nói.
- Vậy là em phải gọi anh là thầy mới phải phép.
Thế nhưng Quang Thịnh lại nói.
- Cứ gọi bằng anh đi. Chừng nào mà anh đứng lớp dạy em lúc đó hãy gọi bằng thầy.
Nếu đây là điều Quang Thịnh muốn thì Phù Dung cũng sẽ không từ chối. Như vậy chứng tỏ Quang Thịnh cũng là người rất dễ gần. Chỉ là gặp người ta hai lần mà còn chưa biết người ta tên gì thì nó kỳ quá. Nghĩ vậy nên Phù Dung đã mở miệng hỏi.
- À mà anh tên gì?
Quang Thịnh hơi khựng lại một chút nhưng rồi cũng đành phải đáp.
- Anh… tên là Quang Thịnh.
Nhưng chưa chờ Phù Dung kịp phản ứng thì Quang Thịnh đã hỏi lại cô.
- Vậy còn em tên là gì?
Phù Dung vừa nghe hai chữ “Quang Thịnh” thì giật mình nhưng khi nghe Quang Thịnh hỏi tên mình thì cô biết, Quang Thịnh này không phải là người đó. Nếu là người đó thì sẽ không bao giờ làm mặt lạ với cô, hơn nữa, nếu người đó chở cô như thế này thì ít nhiều gì cũng sẽ giở trò biếи ŧɦái sờ mó đùi cô một chút. Mà Quang Thịnh này từ đầu đến giờ đều là chính nhân quân tử, cho nên, hiển nhiên là không phải người đó.
Kỳ thật thì Quang Thịnh cũng muốn sờ đùi cô lắm chứ, chỉ là anh không dám. Sợ cô sẽ sợ hãi và lại ghét bỏ anh như xưa. Vì tương lai lâu dài, Quang Thịnh đành chịu khó nhịn một chút vậy.
Và khi cô nói ra tên mình, Quang Thịnh cũng vờ gật đầu một cái, rồi lại hỏi tiếp về gia đình, anh em gì gì đó của cô, cứ y như anh không hề biết gì. Ngược lại, Phù Dung cũng hỏi Quang Thịnh nhiều điều. Hai người cứ thế mà đi đến nơi.
Tuy nhiên, lúc Phù Dung xuống xe thì Quang Thịnh lại gọi cô lại nói.
- Em lấy số điện thoại của anh đí. Bao giờ về thì gọi cho anh. Nếu anh không có tiết thì sẽ đưa em về tới chỗ đó lấy xe.
Phù Dung tuy không muốn phiền Quang Thịnh nữa nhưng người ta đã chủ động cho số điện thoại thì cô không lấy thì nó kỳ. Chỉ là, lúc ra về, người gọi lại chính là Quang Thịnh. Bảo cô chờ anh một lát, xong vài việc anh sẽ đưa cô về. Thế là Phù Dung lại ngồi ở băng đá dưới tàng cây phượng vĩ vừa đọc sách vừa chờ Quang Thịnh. Cô cũng không biết tại sao, đối với sự nhiệt tình của Quang Thịnh cô lại dễ dàng chấp nhận như vậy. Dễ dàng chấp nhận sự giúp đỡ của anh ấy, trong khi hai người chỉ mới gặp nhau có hai lần. Có lẽ, là do anh ấy có khuôn mặt tựa như người đó và cái tên cũng giống hệt đi.
Phù Dung cũng chợt nhớ tới lời Minh Khanh đã châm chọc cô khi ở bệnh viện.
“Có không giữ mất đừng tìm”.
Đúng là như vậy!
Giá như cô biết Quang Thịnh thật lòng yêu cô sớm hơn thì cô đã không lạnh lùng với anh ấy như vậy rồi. Nhưng mà, ai bảo anh ấy biếи ŧɦái quá làm chi. Thử hỏi làm sao cô không sợ cho được. Âu cũng là duyên số, cô và Quang Thịnh vốn đã định sẵn là vô duyên mà.