Chương 57: Trở về

Chương 57: Trở về

Quang Thịnh tỉnh lại thấy mình biến thành một người khác nữa. Chỉ là lần này người này cũng tên Quang Thịnh. Vậy là Quang Thịnh không cần phải sống bằng cái tên khác rồi. Hơn nữa dung mạo cũng giống với anh ta bảy tám phần. Chỉ khác là…. Người này lại là tiến sĩ lận.

Có vẻ như trời cao thích trêu đùa anh ta thì phải. Quang Thịnh rõ ràng là một tay lưu manh thứ thiệt, có chút ít bản lĩnh kinh doanh. Vậy mà mỗi lần mượn xác hoàn hồn đều xuyên vào dân tri thức cả. Lúc đầu là Hoàng Quân, là một sinh viên cũng thôi đi. Lần này lại lên chức luôn tới tiến sĩ, mà phải chi tiến sĩ ngành kinh tế không nói, đàng này lại là ngành sư phạm. Moá! Anh ta có thể đem bằng cấp về bỏ xó được không?

Câu trả lời dĩ nhiên là không rồi!

Thân thể lần này của Quang Thịnh là có cha có mẹ đàng hoàng nha. Gia đình bỏ tiền của ra cho học tới trình độ này mà đi bỏ bằng thì sẽ bị thiên hạ chê cười. Mặc dù anh ta cũng không phải là con của họ nhưng đã mượn xác con người ta mà sống lại thì không thể nào chối bỏ trách nhiệm được. Cũng giống như trước đó mượn xác Hoàng Quân vậy. Dù biết, Minh Khanh là kẻ thù nhưng đã ở trong xác em người ta thì cũng không thể làm hại Minh Khanh được.

Tuy nhiên, nói đi phải nói lại. Quang Thịnh tuy rằng xuyên vào toàn dân tri thức nhưng mà liệu trên đời có ai được như anh ta không, hai lần bị tai nạn chết đều có thể trùng sinh sống lại. Anh ta quá được ưu ái rồi còn gì. Nhưng mà, anh ta cũng không biết, bây giờ ở trong thân xác này, liệu Phù Dung có chấp nhận không? Phù Dung vốn ghét anh ta như thế, cho dù trong thân xác Hoàng Quân cũng vẫn ghét bỏ. Có lẽ, bây giờ trong thân xác này, anh ta không nên nói ra thân phận của mình cho cô biết. Đổi một thân phận khác để tiếp cận cô vậy. Ai bảo anh ta không thể buông bỏ cô làm chi.

Tuy rằng, Quang Thịnh quả thật rất ghét dạy học nhưng mà xét cho cùng cái thân phận này cũng có chỗ tốt nha. Anh ta có thể đến trường của Phù Dung để dạy mà, như vậy là có thể tiếp cận cô rồi.

Thế là, Quang Thịnh đã chuyển về trường đại học mà Phù Dung đang học để công tác. Nhưng xui cho anh ta là không được dạy cho lớp của Phù Dung. Mà cũng không sao, chỉ cần Phù Dung ở đây thì anh ta nhất định sẽ có cơ hội tiếp cận.

Sau bao ngày để ý, cuối cùng Quang Thịnh cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc mà mình ngày nhớ đêm mong.

Lúc này, Phù Dung vẫn như thường khi mà ngồi ở băng đá dưới tàng cây phượng vĩ đọc sách. Quang Thịnh rất muốn bước đến bên cạnh cô nhưng rồi lại không dám. Cho nên, cứ ở đằng xa mà nhìn cô thôi.

Quang Thịnh cũng trở về lại ngôi nhà khi anh còn là Hoàng Quân đã mua. Tuy nhiên, trở lại mới biết nó đã trở thành sở hữu của người khác. Bấy giờ Quang Thịnh mới biết, hoá ra Hoàng Quân đã sống lại và hắn đã trở lại thành phố. Đối với Phù Dung hoàn toàn là kẻ lạ người xa. Quang Thịnh cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì, Hoàng Quân không có tiếp thu ký ức trong hai năm qua của Quang Thịnh. Phù Dung, chỉ cần để mình anh yêu là đủ rồi.

Quang Thịnh mới tìm người thương lượng mua lại căn nhà. Bởi vì nó là nơi chứa đựng kỷ niệm đáng nhớ của anh và Phù Dung. Mặc dù chỉ là kỷ niệm không vui. Nhưng ít ra có còn hơn không.

Chỉ là, không ngờ vào một buổi chiều cuối tuần, khi Quang Thịnh ở trên ban công nhìn ra ngoài phố thì lại thấy bóng dáng thân yêu đang dạo bước đến trước cổng nhà mình.

Phù Dung cũng lặng lẽ đứng đó nhìn vào trong ngôi nhà.

Thật ra thì lâu lâu Phù Dung cũng hay đi dạo một mình đến đây để lặng lẽ nhìn ngôi nhà này một chút. Tuy rằng nó đã đổi chủ và sân vườn cũng đã khác xưa nhưng nó cũng là kỷ niệm khó quên của cô. Hơn nữa, nó cũng là nơi cô và Quang Thịnh đã có quan hệ với nhau vào kiếp này. Hơn nữa, anh còn đích thân nấu cho cô một bữa cơm nữa. Hương vị ấy vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí cô, nhưng đáng tiếc, người đã không còn.

Phù Dung mãi lo suy nghĩ về chuyện cũ mà không để ý người trong nhà đang bước ra. Cho tới khi tiếng cánh cổng rào được mở ra thì cô mới giật mình. Định nhấc chân bỏ đi rồi, tuy nhiên, vừa nhìn thấy người ra thì cô không khỏi ngây ngẩn cả người. Tưởng rằng đó là Quang Thịnh đã trở về, nhưng chưa kịp mừng vui thì người đó đã lên tiếng.

- Chào cô!

Phù Dung mới hoàn hồn. Hoá ra chỉ là người giống người. Anh ta không phải Quang Thịnh. Bởi vì nếu như là Quang Thịnh thì sẽ không có thái độ xa lạ như vậy đối với cô.

Mà kỳ thật thì Quang Thịnh đã cố giằng lòng dữ lắm mới không chạy đến ôm Phù Dung vào lòng. Bởi vì anh sợ sẽ lại làm Phù Dung sợ hãi nữa. Cho dù dung mạo của anh bây giờ đã gần giống với kiếp trước nhưng nếu anh tỏ ra xa lạ thì chắc chắn cô cũng sẽ không nhận ra.

Quang Thịnh bình thản mỉm cười hỏi.

- Tôi thấy cô nãy giờ đứng đây nhìn vào nhà tôi rất lâu, không biết là có phải muốn tìm người quen không?

Phù Dung giật mình vội vàng giải thích.

- À… không… tôi… Tôi chỉ là thấy ngôi nhà này đẹp nên mới ngắm một chút thôi.

Quang Thịnh vờ như mình rất vui vẻ khi có người khen nên cười rạng rỡ nói.

- Nhà này tôi mới mua đấy. Không ngờ lại được cô chú ý như vậy, tôi cũng lấy làm vinh hạnh lắm. À mà cô chắc cũng ở gần đây hả? Nếu không ngại thì có thể vào uống một tách trà nhé! Tôi cũng mới dọn về đây, còn lạ nước lạ cái lắm, nếu có hàng xóm thân thiết thì cũng rất vui.