Chương 53: Cùng ăn cơm

Chương 53: Cùng ăn cơm

Phù Dung mặt mày nhăn nhó bước ra ngoài. Thấy thế, Hoàng Quân tưởng cô vẫn còn bị đau, bèn hỏi.

- Em vẫn còn đau sao?

Đôi mắt không tự chủ được nhìn xuống nơi nào đó của cô. Phù Dung hoảng sợ lùi vào góc tường ôm chặt thân mình, dùng ánh mắt đề phòng nhìn hắn. Hoàng Quân cười khổ trong lòng, hắn lại làm cô sợ hãi nữa rồi. Hắn thở dài nhìn cô nói.

- Em yên tâm! Anh sẽ không tùy tiện chạm vào em đâu. Lại ăn cơm đi. Ăn xong anh sẽ đưa em về!

Phù Dung nhìn hắn rồi nhìn lại mình, dang hai tay ra, mím mím môi ấp ấp úng úng nói.

- Như… như… thế này… về sao?

Nhìn cái cử chỉ đưa hai tay ra nhìn chính mình của cô, Hoàng Quân không khỏi phì cười. Không ngờ cô lại đáng yêu đến thế! Hắn đưa tay kéo cô đi đến bàn ăn, đẩy cô ngồi xuống ghế, rồi dịu dàng nói.

- Anh đã mua cho em bộ đồ khác rồi! Ăn cơm xong rồi hãy thay ra.

Nói rồi hắn cầm đũa gắp thức ăn đưa đến miệng cô.

- Nào há miệng ra nào! A…

Phù Dung đen mặt, nói.

- Tôi không phải trẻ con.

Hoàng Quân mỉm cười nói.

- Đối với anh em chẳng khác nào trẻ con cả. Áo của anh em mặc dài đến tới gối. Đứng chỉ tới vai anh mà thôi.

Rồi… cô biết hắn cao, nhưng cũng không nên đã kích cái chiều cao của cô thế chứ? Cô lẩm bẩm mắng:

- Vậy ai đã ngủ với trẻ con chứ? Đồ biếи ŧɦái!

Tuy Phù Dung mắng rất nhỏ nhưng Hoàng Quân cũng có thể nghe được. Có điều hắn cũng không nói gì. Ừ thì…. Đối với cô, hắn biếи ŧɦái thật mà.

Phù Dung từ chối miếng thịt của hắn muốn đút cho cô, tự tay cầm đũa lên gấp miếng khác. Hoàng Quân cũng không buồn, cô chịu ăn là được.

Phù Dung bỏ miếng thịt vào miệng nhấm nháp thử, không khỏi theo bản năng khẽ hô nhỏ một câu.

- Ngon quá đi!

Hô xong, Phù Dung mới giật mình liếc liếc nhìn Hoàng Quân. Thấy hắn vẫn thản nhiên ăn cơm như không hề nghe thấy, cô mới thở phào nhẹ nhõm mà tiếp tục ăn. Hắn mà nghe được cô khen hắn như vậy nhất định sẽ cười cô cho xem. Cô không muốn bị hắn cười vô trong mặt đậu.

Ai nói Hoàng Quân không nghe, tai hắn thính lắm, dù cô nói khẽ hắn cũng có thể nghe được. Nhưng hắn biết cô rất xấu hổ, hắn mà tỏ vẻ gì thì cô sẽ không ăn nữa cho xem. Cho nên cứ vờ như không nghe thấy vậy. Nhưng thật ra trong lòng cũng đang vui như mở hội.

Hai người cứ thế mà im lặng ăn hết đồ ăn trên bàn.

Phù Dung ăn đến no căng bụng mà vẫn còn muốn ăn. Hắn nấu ngon quá mà! Ngon hơn cả mẹ nấu nữa!

Trong đĩa vẫn còn một miếng thịt cuối cùng, cô đưa tay định gấp thì đã bị hắn nhanh tay gắp bỏ vào miệng mình rồi. Nhướng mày nhìn cô với ánh mắt đắt thắng. Phù Dung trừng mắt nhìn hắn một cái trong lòng mắng.

“Đồ keo kiệt, bủn xỉn có miếng thịt cũng dành cho bằng được!”

Kỳ thật thì không phải Hoàng Quân muốn dành ăn với cô, nhưng do thấy cô đã rất no rồi, ăn no quá cũng sẽ không tốt. Với lại cũng muốn trêu cô một chút cho vui.

Hắn thấy cô rất thích ăn những món hắn nấu như vậy, nếu như có thể dùng thức ăn dụ cô đồng ý làm vợ thì cũng là một việc rất tốt.

Thấy Phù Dung trừng mắt nhìn, Hoàng Quân cười khẽ nói.

- Nếu em muốn ăn nữa thì mai anh sẽ lại nấu cho em ăn.

Mắt Phù Dung tỏa sáng, hỏi lại.

- Thật không?

Hoàng Quân nghiêm túc gật đầu.

- Thật!

Phù Dung định vui mừng hoan hô nhưng chợt nhớ lại hắn vốn chính là tên biếи ŧɦái Quang Thịnh, lại phân vân. Cô không thể lại gặp hắn nữa, nhưng mà, thức ăn ngon thì phải làm sao đây?

Phù Dung không phải người ham ăn nhưng một khi món ăn đã hợp khẩu vị rồi thì kéo đầu cô cũng không ra. Mà mấy món hắn làm, tuy chỉ đơn giản bình thường nhưng lại rất hợp khẩu vị của cô, phải làm sao bây giờ đây? Nhưng mà cô lại thắc mắc là hắn đã học nấu ăn khi nào nên buột miệng hỏi.

- Anh biết nấu ăn tự bao giờ? Tôi nhớ Hoàng Quân thật sự cũng không biết nấu ăn.

Hắn không suy nghĩ gì tự nhiên thành thật đáp.

- Từ nhỏ anh đã biết nấu ăn rồi nhưng anh chỉ nấu cho những người anh thương yêu ăn thôi.

Hoàng Quân nhìn biểu hiện của Phù Dung, xem cô sẽ phản ứng như thế nào. Nhưng làm hắn thất vọng rồi, Phù Dung chỉ nhàn nhạt gật đầu như đã hiểu rõ vấn đề, lại như suy nghĩ nếu hắn nói như vậy thì hắn nấu ăn cho cô không phải anh xem cô là người thương yêu sao? Đúng là không thể nào tin được.

Nhìn ánh mắt không gợn sóng của Phù Dung, Hoàng Quân cảm thấy hụt hẫng rất nhiều. Xem ra cô quả thật vẫn không hề dao động chút nào.

Suy nghĩ một lúc, cuối cùng lý trí của Phù Dung vẫn chiến thắng được bao tử. Cô lắc đầu nói.

- Chúng ta không nên gặp nhau nữa thì tốt hơn. Chuyện hôm nay anh xem như chưa hề xảy ra đi.

Hoàng Quân không thể tin được nhìn cô nói.

- Em nói gì lạ vậy? Làm sao có thể xem như chưa hề xảy ra?

Phù Dung nhẹ nhàng đáp lại.

- Vậy anh nói phải làm sao đây? Bảo tôi gả cho anh à? Xin lỗi tôi không làm được.

Hoàng Quân sững sờ. Sau đó chợt hỏi.

- Phù Dung. Em ghét anh đến thế sao?

Phù Dung khẽ đáp.

- Kiếp trước anh cũng biết rồi mà. Nếu không tôi cũng sẽ không tự tử.