Chương 51: Không bao giờ
Hoàng Quân không biết phải nói gì ngoài hai từ đó, còn việc khi cô tỉnh lại có tha thứ cho hắn hay không thì tính sau. Hắn lại tiếp tục lau xuống cổ, cánh tay rồi đến ngực. Ngực cô không to bằng thân thể kiếp trước hay nói đúng hơn là hơi nhỏ nhưng mà cũng vừa tầm tay hắn xoa nắn lắm… khụ… hắn lại suy nghĩ lệch lạc rồi. Ừ… phải nói là rất mềm mại, thêm hai quả anh đào hồng nhạt trên đỉnh đồi như kêu gọi người ta đến mà ngậm lấy nhấm nháp. Hắn không tự chủ được đưa miệng mình vào ngậm một chút. Oa…thật thích mềm mềm thơm thơm giống như đang ăn kẹo dẻo vậy.
Bốp…
Hắn lại tự đánh vào mặt mình cho đầu óc tỉnh táo, lại tiếp tục mắng bản thân là “cầm thú” tiếp. Lần này, hắn liền quay sang chỗ khác, cố gắng không nhìn nữa, vắt khăn đưa lên lau người cô tiếp. Hắn lau sạch bụng, lưng, chân rồi đến phần đùi lại không thể chịu nỗi mà hôn lên đùi cô một cái. Trắng mịn quá mà, chịu không nổi. Cuối cùng là đến nơi đó của cô, nó vẫn còn bị sưng đỏ vì vừa rồi hắn đã quá thô bạo. Nhưng mà… phải nói là nhìn rất là mê người. Nó rất trơn bóng không có cọng cỏ. À… mà nhìn giống hệt bé gái nhỉ? Hồng hồng bóng bóng nhìn thật quyến rũ làm sao.
Hắn đưa khăn nhẹ nhàng lau sạch nơi đó, bất giác cổ họng trở nên khô nóng. Hắn lại nổi thú tính lên rồi, không được… hắn phải đập tan suy nghĩ này ngay.
Hoàng Quân lập tức quay mặt sang hướng khác không nhìn vào nó nữa, nhanh chóng lau sạch rồi đem chậu nước ra ngoài cũng dùng nước lạnh rửa mặt cho thanh tỉnh.
Sau khi đã tỉnh táo, hắn lại tiếp tục trở vào lấy chiếc áo sơ mi của mình mà mặc vào cho cô. Quần áo của cô đã bị hắn xé rách, đành tạm thời để cô mặc áo của hắn vậy. Nhưng mà… khi hắn đã mặc xong cho cô rồi thì nhìn thật đáng yêu làm sao, giống như đang đắp chăn cho cô vậy, áo của hắn thì to mà thân hình cô thì bé xíu, thật dễ thương.
Hoàng Quân lại không tự chủ được lại đưa mặt xuống đặt vào má cô một nụ hôn, hôn một bên không thỏa mãn, lại hôn bên còn lại. Cũng vẫn chưa thỏa mãn nữa, nhìn đôi môi nhỏ xinh anh lại nhẹ nhàng đặt môi mình lên đó. Tuy nhiên, hắn vừa đặt xuống thì cô đã mở mắt ra, sợ hãi hét lên một tiếng.
- Á…á… á…á…
Theo bản năng lập tức ôm chăn vào người lăn vào sát góc giường như một con thú nhỏ dùng ánh mắt đầy khϊếp sợ nhìn hắn. Đồng thời hô lên.
- Anh đừng đến đây… tránh xa tôi ra…
- Phù Dung… anh… xin lỗi…
Hoàng Quân không biết phải nói gì ngoài hai tiếng xin lỗi, nhìn cô như vậy lòng hắn đau lắm.
Phù Dung càng đau hơn, dưới hạ thân còn ẩn ẩn đau đã nói lên cho cô biết chuyện vừa rồi là sự thật. Cô đã bị hắn chiếm đoạt, mất đi cái quý giá của mình. Cô nức nở vừa khóc vừa mắn.
- Hoàng Quân… không… Quang Thịnh… anh tàn nhẫn lắm… hức hức…
Đúng lý cô cũng không đau khổ đến như vậy, cô không có ý định lấy chồng cho nên mất rồi cũng đành thôi. Nhưng lần đầu tiên lại bị hắn chiếm mà còn một cách vô cùng bạo nên cô rất hận, nếu hắn là Hoàng Quân thật sự, cô cũng không đến nỗi hận thế này đâu. Kiếp trước, chính hắn đã cưỡng bức cô đến sảy thai, dồn cô vào đường cùng phải nhảy lầu tự sát. Kiếp này, hắn cũng tàn nhẫn mà chiếm đoạt cô. Đây rốt cuộc là vì sao chứ? Trong kiếp nào cô đã mắc nợ hắn sao?
Hoàng Quân đau đớn đưa tay ôm Phù Dung vào lòng, mặc kệ lúc này cô có bài xích hắn thế nào.
- Phù Dung… em cứ mắng anh đi! Dùng những lời lẽ nặng nề nhất mà mắng chửi anh. Anh đúng là một thằng khốn nạn, đã khiến em phải đau khổ… Nhưng chuyện không muốn cũng đã xảy ra rồi. Em cho anh được chuộc lỗi với em. Anh sẽ cưới em cho em cuộc sống hạnh phúc nhất…
- Không bao giờ!
Phù Dung mạnh mẽ cắt đứt lời của Hoàng Quân.
- Đừng nói tôi và anh đã phát sinh chuyện đó, cho dù hôm nay tôi có lỡ mang thai tôi cũng sẽ không bao giờ lấy một tên biếи ŧɦái như anh…
- Dung…
Hoàng Quân đau xót ôm cô thật chặt.
- Anh biết anh đã làm em sợ hãi, làm em tổn thương rất nhiều. Nhưng anh thật lòng yêu em. Em cho anh cơ hội chuộc lại lỗi lầm đi mà…
Phù Dung vừa cố vùng vẫy vừa nói.
- Tôi không muốn nghe những gì anh nói… anh mau buông tôi ra… tôi muốn về nhà…
Phù Dung vùng vẫy rất mạnh, Hoàng Quân tuy không muốn làm cô bị đau nhưng lại cũng không thể để cô đi được. Ai biết cô sẽ có suy nghĩ dại dột gì không? Bất đắc dĩ hắn đành phải lên tiếng dọa cô.
- Em muốn về nhà vậy để anh đưa em về. Rồi anh sẽ đem chuyện hôm nay nói rỏ với cha mẹ em. Xem họ có bắt em lấy anh không cho biết?
Phù Dung hoảng sợ ngừng giãy giụa, lắc đầu nói.
- Không! Anh không thể làm thế! Anh không được nói cho họ biết…
Chuyện này là do cô sai trước, tự ý vào phòng người ta còn leo lên giường trong lúc hắn đã uống say nằm ngủ nữa. Trong lúc say có thằng đàn ông nào mà có thể bỏ qua một cô gái tự dưng dâng lên tới miệng đâu. Càng đừng nói một kẻ biếи ŧɦái như hắn. Nếu hắn nói ra thì cha mẹ cô cũng không có lý do gì mà đánh mắng hắn được. Ngược lại, sẽ bắt cô phải gả cho hắn. Cô không muốn… không muốn làm vợ hắn, không muốn có chồng.
Hoàng Quân chua xót, đưa tay lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói.
- Vậy em ngoan ngoãn ở đây ngủ một giấc, đừng khóc nữa. Chừng nào em lấy lại bình tĩnh chúng ta sẽ nói chuyện.
Nói chuyện? Cô và hắn còn chuyện gì để nói chứ?
Chỉ là Phù Dung cố gắng hít sâu vài hơi để bình ổn lại tâm trạng. Chuyện không muốn cũng đã xảy ra rồi. Bây giờ chỉ có thể đối mặt thôi. Tạm thời cô nghe lời hắn vậy, cô cũng rất mệt và muốn ngủ một giấc.
Phù Dung ngoan ngoãn nằm xuống, kéo chăn đắp kín người, xoay lưng đưa về phía Hoàng Quân. Hắn chỉ có thể đau lòng, xót dạ mà đi ra ngoài.
Sau đó hắn đi ra cửa hàng quần áo mua cho cô một bộ quần áo, cũng không thể để cô mặc áo của hắn được đúng không? Mặc dù hắn rất thích cô cứ mặc như thế… khụ… hắn lại suy nghĩ lệch lạc rồi.
Về đến nhà, thấy cô vẫn còn ngủ, hắn cũng không có đánh thức. Xuống bếp, mở tủ lạnh lấy đồ ăn chuẩn bị nấu bữa cơm chiều. Hắn thích ăn cơm ở nhà hơn là ra ngoài ăn, bởi vì hắn cảm thấy ăn cơm ở nhà luôn mang lại cho anh tâm trạng thoải mái. Hắn nấu ăn cũng rất ngon đấy, chỉ là hắn chỉ nấu cho bản thân hoặc cho những người mà hắn yêu mến ăn thôi.
Chiều nay hắn sẽ nấu cho Phù Dung một bữa cơm gia đình. Đây chính là ước mơ của hắn từ rất rất lâu rồi.
Hắn chợt nhớ kiếp trước lần đầu hắn gặp Phù Dung.