Chương 37: Vợ sắp cưới
Phù Dung cứ thế mà nhìn Minh Khanh nhưng trong mắt lại không hề có hình ảnh của anh ta, có chăng cũng chỉ là những ký ức đau lòng của kiếp trước.
Minh Khanh nhìn cô gái trong lòng Hoàng Quân, bỗng nhiên có cảm giác rất là quen mặt. Nhìn kỹ một chút thì anh ta bỗng nhiên giật mình. Bởi vì cô trông rất giống Phù Dung vợ trước của anh ta mà. Chỉ là, lại nhìn kỹ thêm chút nữa thì lại thấy khác, còn có một cái bớt khá to che hết một bên mắt, nhìn xấu xí vô cùng.
Từ lúc anh ta lấy được tập đoàn Quang Hưng trả được thù nhà thì thấy Hoàng Quân đã có sự thay đổi vô cùng khác lạ. Không những dọn ra ngoài ở riêng mà cũng không còn kêu anh hai như trước nữa. Thậm chí còn đối với anh ta có phần xa lạ.
Tuy nhiên, Minh Khanh chỉ có đứa em trai này là người thân duy nhất, cũng đâu nỡ bỏ. Vẫn luôn để mắt tới Hoàng Quân đấy thôi. Cho nên, lâu lâu Minh Khanh lại thấy Hoàng Quân một mình chạy đi đâu đó, hỏi thì Hoàng Quân lại nói là xuống nhà của Hoàng Trí chơi. Điều đó cũng không có gì là lạ, Hoàng Quân và Hoàng Trí là bạn thân thì Minh Khanh cũng biết. Nhưng nếu chỉ vài tháng xuống chơi một lần thì không nói, đàng này hễ cứ cuối tuần hoặc có thời gian rảnh là xuống thì đương nhiên Minh Khanh phải nghi ngờ.
Minh Khanh có thể lạnh lùng, vô tình với tất cả mọi người nhưng đối với em mình thì sẽ không. Cho nên anh ta bèn theo dõi Hoàng Quân.
Kết quả, Minh Khanh lại thấy Hoàng Quân chạy một mạch xuống đây, rồi chặn xe của một cô gái. Sau đó còn dở trò đồϊ ҍạϊ với con gái người ta nữa. Minh Khanh mới vội xuống xe định ngăn cản Hoàng Quân lại.
Vì thế mà bây giờ là tình huống thế này đây. Ba người đều đứng hình nhìn nhau mà im lặng.
Chợt Hoàng Quân lên tiếng.
- Minh Khanh sao anh lại ở đây?
Vừa nói mà hắn vừa siết chặt Phù Dung hơn. Hắn rất sợ… sợ rằng người đàn ông trước mắt này sẽ lại cướp mất Phù Dung của hắn một lần nữa. Mà nhìn xem… tên Minh Khanh này đang nhìn Phù Dung trân trân kìa! Không lẽ anh ta đã để mắt đến Phù Dung rồi sao? Không! Hắn không cho phép điều đó. Hắn tuyệt đối sẽ không để cho Minh Khanh cướp mất cô một lần nữa đâu.
Hoàng Quân bấu chặt vào cánh tay Phù Dung làm cho cô đau đớn mà hoàn hồn.
Minh Khanh chưa kịp trả lời thì Phù Dung đã nhíu mày hô lên.
- Ai da… Hoàng Quân! Anh làm tôi đau quá… mau bỏ tôi ra…
Nghe Phù Dung hô lên, Hoàng Quân mới giật mình mà buông cô ra.
- Ơ… anh… xin lỗi…
Phù Dung được tự do, liền vụt chạy như bay lại chiếc xe của mình mà leo lên vọt về, cũng không thèm chào hỏi hay nói một lời nào, làm cả hai người Hoàng Quân và Minh Khanh rất ngạc nhiên. Có điều Hoàng Quân cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần cô và Minh Khanh không tiếp xúc gần là được rồi.
Minh Khanh chợt thắc mắc hỏi.
- Cô gái đó…
- Là vợ sắp cưới của tôi!
Minh Khanh chưa hỏi hết câu thì Hoàng Quân đã vội vàng đáp nhanh rồi, làm cho Minh Khanh càng kinh ngạc.
- Vợ sắp cưới?
Hoàng Quân biết mình trả lời hơi hấp tấp, bèn hơi lúng túng đáp.
- Đúng… đúng vậy! Tuy… tuy chưa có đính hôn nhưng sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ là vợ tôi thôi…
Nhìn biểu hiện lúng túng của em trai mình, có vẽ như Minh Khanh đã nhận ra điều gì đó. Thằng em của anh đã yêu người ta thật rồi. Nhưng vì vừa rồi Minh Khanh thấy cô gái đó nhìn mình trân trân nên chắc đã khiến cho Hoàng Quân lo sợ rằng cô gái đó sẽ bị anh ta hút hồn chứ gì.
Chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra. Minh Khanh vốn đẹp trai hơn Hoàng Quân một chút, nếu chọn bạn trai thì dĩ nhiên cô gái nào mà không chọn người đẹp hơn, ngay cả anh ta cũng thích những cô gái đẹp nữa mà. Tuy rằng, Minh Khanh đã trải qua hai đời vợ, nhưng phong độ vẫn không hề giảm. Hơn nữa, hiện tại anh ta cũng đã ly hôn, đang độc thân, chính là đối tượng mơ ước của rất nhiều cô gái mà.
Nhưng mà, Minh Khanh lại rất chán ghét các cô gái nhìn anh ta với ánh mắt si mê. Nó làm anh ra cảm thấy vô cùng buồn nôn, chỉ muốn móc tròng mắt ấy ra thôi. Cho nên dù bạn gái của Hoàng Quân có thích anh ta thì anh ta cũng sẽ không cho sắc mặt tốt. Mà hạng con gái như thế cũng không xứng với Hoàng Quân.
Tuy nhiên, vừa rồi cô gái kia lại không phải nhìn anh ta với ánh mắt si mê, mà là giống như thông qua anh ta để nhìn về một dĩ vãng nào đó. Minh Khanh cũng tự hỏi rằng anh ta và cô gái kia đã từng biết nhau sao?
Minh Khanh cũng sẽ không cho rằng đó là Phù Dung, cho dù cô gái kia có vài nét giống. Bởi vì chính tay anh ta đã chôn cất Phù Dung mà.
Minh Khanh đi đến bên cạnh Hoàng Quân, vươn tay muốn vỗ vai hắn, tuy nhiên Hoàng Quân đã nhanh chóng tránh đi. Mặc dù bất ngờ nhưng Minh Khanh cũng không có biểu hiện gì, bèn nói.
- Đừng lo! Cô bé vừa rồi không nhìn anh với ánh mắt si mê! Nên sẽ không bị anh câu mất hồn đâu!
Hoàng Quân: “…Tao biết mày đẹp trai rồi nhưng có cần lúc nào cũng tự tin như vậy không?”