Chương 35: Con muốn cưới vợ
Ở đây, Phù Dung đang nói chuyện với Minh Trọng thì Kim Phúc vừa về tới nhà, cậu ta đã chạy ra tiệm vàng nói với cha mẹ mình.
- Cha mẹ! Con muốn cưới vợ!
Phụt…
Cha Kim Phúc đang uống tách trà liền bị sặc, phun hết ra ngoài suýt nữa thì phun vô mặt cậu ta. Mẹ Kim Phúc đang thử chiếc nhẫn mới cũng bị rơi xuống đất. Cả hai đều há hốc mồm nhìn cậu ta. Đồng thanh.
- Hả? Con nói cái gì?
Kim Phúc nghiêm túc lập lại từng chữ.
- Con, muốn, cưới, vợ!
Mẹ Kim Phúc nhìn cha Kim Phúc hỏi.
- Mình à? Tôi có nghe lầm không vậy? Con nó muốn cưới vợ?
Cha Kim Phúc gật đầu đáp.
- Mẹ nó nghe không có lầm! Tôi cũng nghe như vậy!
Rồi họ lại tươi cười, mẹ Kim Phúc sụt sịt nói.
- Mình à! Con nó đã lớn rồi! Tôi vui quá mình ơi!
Ông ôm bà nói.
- Ừ! Tôi cũng vậy!
Kim Phúc hắc tuyến đầy đầu. Cậu ta đây là tới xin họ cho cậu ta cưới vợ, chứ đâu phải để nhìn họ âu yếm đâu nè.
Nhưng rồi, cha Kim Phúc lại hỏi.
- Con muốn cưới vợ mà cưới ai mới được?
Mẹ cậu ta liền tiếp.
- Con nhỏ đó tên gì? Bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Giàu hay nghèo? À mà… giàu nghèo không quan trọng. Miễn con thích là được. Nghèo lại càng tốt. Mẹ có thể bỏ tiền ra cưới về cho con. Không có sợ con chưa đủ tuổi cưới vợ…
Rồi lại nhìn cha Kim Phúc, chớp chớp ánh mắt long lanh hỏi điệu.
- Tôi nói đúng không mình?
Cha Kim Phúc liền gật đầu.
- Mẹ nó nói cài gì cũng đúng!
Kim Phúc trợn trắng mắt. Cậu ta thật mệt khi phải nhìn cha với mẹ phu xướng phụ tùy thế này. Nghe mà muốn nổi da gà. Khi nói chuyện với cậu ta, họ có thể đừng dùng giọng điệu hai vợ chồng ân ái, hạnh phúc mà nói với cậu ta được không? Cậu ta không chịu nổi đâu. Cậu ta cũng đã lớn rồi mà.
Có điều Kim Phúc lại đáp.
- Cô ấy là Phù Dung. Là con của cô Út Thủy. Cháu của bác Nhân bạn thân của cha đó!
Cha hắn kinh ngạc hô.
- Hả? Là con bé hôm bữa mừng thọ tám mươi của ông Hai lên đóng vai Bảo Xuyên quận chúa, rồi còn hát chung với con và cậu trai nào đó bài “Lâu đài tình ái” đó hả?
Kim Phúc gật đầu.
- Dạ đúng ạ! Là cô ấy!
Mẹ Kim Phúc lại nói.
- Là cái con bé xấu xí như Chung Vô Diệm đó sao?
Kim Phúc lại gật đầu.
- Dạ… đúng ạ!
Thế nhưng, cha mẹ cậu ta lại nhìn nhau một cái, sau đó lại nhìn cậu ta, rồi lắc đầu nói.
- Không được!
Kim Phúc vừa kinh ngạc, vừa khó hiểu hỏi.
- Vì sao ạ?
Cha cậu ta đáp.
- Con bé ấy là cháu gái duy nhất của cả dòng họ bên bác Nhân. Tuy là cháu ngoại nhưng cha nó từ nhỏ đã được ông bà Hai và anh em bác Nhân xem như ruột thịt trong nhà rồi. Nói chính xác hơn là nó vừa là cháu ngoại nhưng cũng vừa là cháu nội. Con không thấy hôm đó, họ thương yêu con bé như thế nào sao? Không phải dễ cưới đâu con!
Mẹ cậu ta lại nói.
- Con bé đó cũng không được xinh đẹp cho lắm lại hay bệnh hoạn nữa. Nghe nói hồi đó vợ chồng cô Út Thủy cũng được ông bà Hai cho nhiều đất lắm nhưng khi có bầu nó lại bị bệnh phải bán hết, nên mới như bây giờ cũng không có khá thêm ra. Tính ra lại cũng là một đứa con gái có mệnh khắc của. Dù có cưới được mẹ cũng không cưới đâu. Mình đang làm ăn lên thế này cưới về không biết sẽ như thế nào nữa.
Cha mẹ cậu ta còn nói rất nhiều điều nữa, để hy vọng Kim Phúc có thể bỏ cái ý nghĩ đòi cưới Phù Dung đi. Kim Phúc vô cùng đau lòng, siết chặt nắm tay. Không lẽ đúng như lời Hoàng Quân đã từng nói, cậu ta và Phù Dung tốt nhất chỉ nên dừng ở tình bạn thôi sao? Không! Cậu ta không cam tâm! Cậu ta không muốn như vậy!
Kim Phúc liền cắt ngang lời của cha mẹ cậu ta đang huyên thuyên.
- Cha mẹ đừng khuyên con nữa! Con đã quyết định rồi! Nếu mà cha mẹ không chịu cưới Phù Dung cho con thì… thì con sẽ “đi theo” cô ấy cho xem…
Nó rồi, Kim Phúc liền bỏ chạy một mạch ra ngoài. Mặc kệ mẹ cậu ta gọi.
- Phúc… Phúc…
Rồi bà lại nhìn cha cậu ta lắc đầu nói.
- Giống như nó thích con bé đó thật rồi mình ơi? Còn biết nói từ “đi theo” nữa.
Thế nhưng cha Kim Phúc lại cười nói.
- Mình đừng có lo! Con nít ấy mà! Chỉ là thích chứ chưa có yêu đâu! Mặc kệ nó! Vài tháng là lại hết ngay thôi. Có điều con trai mình cũng bản lĩnh lắm. Mới thích thôi mà đã về xin vợ chồng mình cưới cho nó rồi. Nếu nó yêu không chừng cũng “đi theo” thiệt.
Mẹ Kim Phúc không chịu, tức giận nói.
- Mình nói hay nhỉ? “Đi theo” con trai tôi sao có thể “đi theo” con gái được chứ.
Ông cười hề hề nói.
- Ừ… ừ… con trai mình không có “đi theo” người ta mà con gái người ta “Đi theo” con trai mình được chưa?
Bà cười.
- Vậy mới phải chứ?
Hai vợ chồng lại tiếp tục ngồi xuống nói về chuyện khác. Việc của Kim Phúc vừa rồi cũng giống như là một làn gió vừa mới thổi qua. Dù sao cũng chỉ là chuyện của con nít, đối với họ cũng không có gì là quan trọng.
Còn Kim Phúc thì vẫn cứ không từ bỏ theo đuổi Phù Dung. Dù cho cô có đánh mắng nói nặng lời như thế nào cậu ta cũng mặt dày mà bám lấy. Mà hơn nữa Minh Trọng dường như cũng không còn phản đối gì nữa. Nếu không phải nghe Minh Trọng kể về kiếp trước của cậu ta, thì có lẽ cô cho dù có hạ bậc hạnh kiểm cũng sẽ đưa cậu ta đến gặp hiệu trưởng.
Mà phải nói thật, sự bền chí của cậu ta phải nói là vô cùng đáng khen. Có đôi khi, ngay cả Phù Dung cũng phải khâm phục. Chỉ là cô sẽ không động tâm. Kiếp này, cô không muốn phải chịu thêm đau khổ một lần nào nữa. Đối với cô bây giờ mà nói, tình yêu chỉ là sự mơ ước viển vông, xa vời. Hạnh phúc mỹ mãn chỉ có trong tiểu thuyết. Còn thực tế… luôn phũ phàng và cay nghiệt.
Phù Dung vẫn sẽ khóa kín con tim mình không cho ai bước vào. Cô sẽ làm một cô gái cô độc, một mình đi trên con đường đời. Nhưng, cô sẽ luôn cảm thấy hạnh phúc khi có cha mẹ, anh em, người thân bên cạnh. Những người vĩnh viễn không bao giờ bỏ rơi cô, dù cho cô có thế nào đi nữa. Niềm hạnh phúc của một con người cũng không nhất thiết phải là tình yêu nam nữ, vợ chồng đúng không?