Kim Phúc và Minh Nguyễn khi nghe giới thiệu Phù Dung thì cũng không có biểu hiện gì. Họ cũng biết Phù Dung là em cháu của họ, tiệc mừng thọ của ông bà ngoại, cô có mặt là việc bình thường. Nhưng khi thấy Phù Dung bước ra sân khấu cùng với Thành Luân thì họ vô cùng ngỡ ngàng. Đó không phải chính là chàng trai cả tuần nay chở Phù Dung đi đến nhà nghỉ hay sao? Hóa ra họ là anh em bà con cô cậu sao. Nhưng vì sao hai người lại đi đến nhà nghỉ?
Hỏi ra mới biết nhà nghỉ đó là nhà của Thành Luân. Vậy là cả tuần nay, anh ta chỉ chở em mình về nhà tập tuồng thôi chứ không phải là cái chuyện khác. Vậy mà làm hai người Kim Phúc và Minh Nguyễn hiểu lầm. Khiến cho Kim Phúc bị sốt cả một tuần, buồn khổ ăn uống không vô, tuột xuống mấy ký lô, gầy đi thấy rõ.
Minh Nguyễn lập tức vỗ vai Kim Phúc cười cười. Nói nhỏ.
- Khỏe rồi nha!
Kim Phúc cũng cười lại với Minh Nguyễn. Sau đó dùng ánh mắt nóng rực, phát sáng nhìn ai đó đang đứng trên sân khấu.
Không biết anh Thành Luân đào đâu ra cái bộ đồ cổ trang ống tay dài, váy dài thướt tha, trên đầu còn mang thêm mấy cái dây lòng thòng, chiếu chiếu này nữa nhìn dễ thương gì đâu. Kết hợp với trang điểm khéo léo, lớp phấn dày đã che mất cái bớt của Phù Dung, làm cho Phù Dung đẹp như một nàng công chúa vậy. Hoàn toàn không thấy một nét xấu nào. Chỉ là, khi chị trang điểm vừa trang điểm cho Phù Dung xong, bảo cô nhìn vào gương thì Phù Dung không khỏi ngỡ ngàng. Bởi vì một khi che mất đi cái bớt, khuôn mặt này giống với khuôn mặt kiếp trước của cô đến sau bảy phần.
Đã thế, chị trang điểm còn nói một đùa một câu.
- Phù Dung đã nở rồi nha!
Ừ! Đúng là Phù Dung đã nở, nhưng kiếp này, Phù Dung sẽ không để mình phải tàn.
Hai anh em Phù Dung bước ra sân khấu trước sự hoan hô của mọi người. Còn hai ông bà nội ngoại thì ánh mắt mong chờ nhìn hai đứa cháu của mình. Ông nói với bà.
- Bé Dung nó giống hệt bà hồi xưa hà.
Bà nói với ông.
- Thành Luân nó cũng giống hệt ông hồi đó vậy.
Hai ông bà tuy già nhưng vẫn còn hạnh phúc ngọt ngào lắm nha!
Ông lại nói với bà.
- Nhưng mà, ngoại hình thì đẹp rồi đấy. Để coi hát ra sao đây?
Hai ông bà không khỏi tò mò trông mong tài nghệ của hai đứa cháu.
Phù Dung bắt đầu cất lên tiếng hát.
Phù Dung:Sơn ca, trước khi chém gϊếŧ nhau như hai kẻ tử thù. Tiểu muội muốn yêu cầu Sơn ca một việc.
Thành Luân: Điều gì nàng cứ nói.
Phù Dung: Tiểu muội muốn mời Sơn ca một tuần rượu sau cùng.
Thành Luân: Nhưng ta… ta không uống rượu của người Mông Cổ.
Phù Dung: Sơn ca hãy quên đi mối thù chủng tộc. Ngày xưa ta biết nhau lần đầu cũng bằng một tuần rượu nơi quán lạnh bên đường. Nay cũng xin rót rượu mời Sơn ca chung tống biệt.
Thành Luân: Rồi sau đó hận thù ngăn nẽo, hai chúng ta rồi vĩnh viễn chia xa.
Phù Dung:Sơn ca ơi! Hãy cố mà quên tất cả, vui cùng em giây phút để chia tay. Nếu kiếp này mình không duyên không nợ thì xin hẹn lại kiếp lai sinh… tình nghĩa đậm đà mình đã mất mát hôm nay. Em không hề oán than cho hoàn cảnh trái ngang làm dang dở ly tan, chia cách nhau mỗi đứa một con đường.
Thành Luân: Bảo Xuyên ơi, nhìn em rưng rưng dòng lệ mà lòng anh như uất nghẹn, như đau buốt cả linh hồn.
Phù Dung: Rồi đây bao nhiêu thương nhớ em xin trao trả lại cho anh đường biên ải xa xăm, quê hương em bụi cuốn mù trời.
Thành Luân: Bảo Xuyên ơi, anh bùi ngùi thương về phương ấy. Chỉ thấy xa xa khói sương giăng mù mịt và mùa thu đã chết tự hôm nào,
Phù Dung: Thôi anh một chút tình này, với bao nhiêu mộng ước đành vĩnh biệt một hôm nay.
Thành Luân: Bảo Xuyên.
Phù Dung: Sơn ca ơi, hãy uống đi chung tống biệt, chung sau cùng ngọt ngào tình nghĩa, rồi hận thù ngăn lối tình yêu.
Thành Luân bắt đầu lên vọng cổ: Nếu biết ngày nay phải nát ruột chia xa thì thà xưa kia đừng bao giờ mình gặp gỡ, chén rượu ngày xưa không ngọt ngào tình nghĩa thì chung rượu ngày nay đâu cay đắng nỗi thương… sầu.
Mọi người không khỏi vỗ tay nồng nhiệt. Có người thì thầm khen.
- Hơi tốt nha!
Anh Thành Luân lại tiếp tục hát.
- Không bước vào đường yêu thì đâu tan vỡ giấc mơ đầu. Bảo Xuyên ơi, định mạng sao phủ phàng ngang trái xui chúng ta phải đôi ngã chia lìa.
Phù Dung: Lát nữa đây chúng mình ngăn cách, rượu thâm tình tống biệt một lần thôi.
Thành Luân: Men sầu tê buốt đôi môi, núi sông vời vợi ngăn đôi duyên mình.
Phù Dung: Hãy uống nữa đi chung tống biệt nghe đắng cay tràn ngập lòng mình. Vẫn tiễn đưa dù không kẻ đăng trình.
Thành Luân: Tiễn với đưa một mối tình ngang trái sẽ đi vào cõi chết hôm nay.
Phù Dung: Sơn ca ơi sao chúng mình phải chém gϊếŧ lẫn nhau. Khi anh và em vẫn một lòng thương tưởng. Khi hai chúng ta không thù không oán, hoàn cảnh chi đâu mà cay nghiệt bạo tàn…/.
Thành Luân: Quyến luyến mấy rồi cũng đành ngăn cách, cạn chung rượu này là vĩnh biệt nhau thôi. Hãy uống đi Hồ Muội người con gái tôi yêu. Và tuốt kiếm đi hỡi Bảo Xuyên quận chúa.
Phù Dung: Đã cạn chung rượu cuối, đã đến giờ mình quyết đấu. Các Thiên Sứ Đại Mông .
Lúc này mấy anh nhạc sống liền phụ họa giúp luôn.
- Dạ!
Phù Dung chợt đưa tay lên: Khoan, hãy chậm lại cho ta vài giây phút, rượu tiễn hành còn vướng đọng bờ môi. Tiếng tạ tình còn vang vọng đâu đây, lời tâm sự ngày nào như mới đó. Sơn Ca…
Tiếng nhạc bắt đầu vang lên, âm thanh nhẹ nhàng du dương hòa theo giọng hát của hai người.
Thành Luân: Hồ Muội
Phù Dung: Nâng chén nghe lòng đau
Thành Luân: Rượu mềm môi cay đắng , nước mắt nào dâng sầu
Phù Dung: Ôi! tủi buồn lệ tràn, rượu cạn chung giã từ. Nâng chén lòng vương sầu. Chén chia tay giã từ. Mai đôi đường chia ly. Men giã từ nặng sầu.
Thành Luân: Rượu mềm môi cay đắng cất tiếng nồng giã từ, thôi oán thù ngăn đường.
Kết thúc nhạc.
Lúc này, tới phiên Phù Dung lên vọng cổ. Mọi người đều hồi hộp xem cô sẽ hát như thế nào. Đặt biệt là mấy ông anh ngồi chung bàn cùng với Kim Phúc, Minh Nguyễn. Thành Luân thì họ biết từ lâu rồi nhưng Phù Dung là lần đầu tiên họ nghe cô hát mà.
Phải biết, vọng cổ cũng không phải là dễ hát, đặc biệt là khi lên vọng cổ, bị hụt hơi là, thôi rồi Lượm ơi!
Bi kịch sẽ thành hài kịch.
Họ biết, Phù Dung khó khăn lắm mới có thể trở nên tự tin. Mặc dù cô có hát không tốt họ cũng sẽ vỗ tay hoan hô thôi. Nhưng họ cũng rất hy vọng cô có thể thể hiện tốt. Họ không muốn cô bị bất kỳ ai chê cười.
Và giây phút chờ đợi cuối cùng đã đến, khi Phù Dung cất lên câu vọng cổ.
- Sơn ca ơi, chốc nữa đây một trong hai ta sẽ có người gục ngã. Kẻ còn lại sẽ cúi đầu buồn bã tiễn người đi vạn kỷ không… về.
Mọi người lại vỗ tay. Đặc biệt là mấy anh của cô. Thậm chí còn đứng cả lên mà vỗ tay và huýt sáo.
- Huýt huýt… hay quá Dung ơi! Hay hơn nghệ sĩ nữa.
Làm cho Minh Nguyễn một phen lấy khăn ra lau mồ hôi. Họ có cần kích động quá vậy không? Tuy rằng Phù Dung hát hay nhưng làm sao hơn nghệ sĩ chuyên nghiệp chứ? Họ đây là quá cưng em gái rồi!
Kim Phúc nhìn mấy anh của Phù Dung như vậy, trong lòng cũng hơi sợ hãi. Họ yêu thương Phù Dung như vậy, không biết công cuộc theo đuổi Phù Dung của cậu ta sau này có bị mấy vị này làm khó dễ không nữa. Nghĩ thôi cũng đã thấy lạnh sống lưng.