Sau khi trở về, anh Thành Luân mới viết phần trích đoạn thích hợp với hai anh em hát lúc đó. Nhân dịp gặp Phù Dung ở cổng trường rồi đưa cho Phù Dung luôn. Tiện thể nói cô sang nhà anh để tập.
Thế cho nên mới có buổi gặp nhau ngày hôm nay đây.
Phù Dung mới vào lớp xem thử trích đoạn đó. Rồi tưởng tượng đến lúc hai anh em hát sẽ như thế nào nên không khỏi mắc cười.
Sau khi ăn cơm xong, hai anh em mới vào phòng tập tuồng.
Mãi đến tối, anh Thành Luân mới đưa Phù Dung về nhà.
Nhưng Phù Dung không hề biết rằng, có một người vẫn cứ đợi cô ở bên ngoài nhà nghỉ. Mãi đến khi thấy cô ra và được đưa về nhà, cậu ta mới lặng lẽ trở về.
Chỉ là khi trở về nhà, cậu ta vào phòng đóng sầm cửa lại, ngồi xuống đất ôm đầu mà buồn bã một mình.
Kim Phúc đúng lý đã trở về nhà rồi, nhưng chẳng hiểu tại sao cậu ta lại không yên tâm. Lặp tức lấy xe quay trở lại nơi đó, ngồi ở quán nước đối diện nhà nghỉ chờ Phù Dung trở ra.
Cậu ta sợ có khi nào Phù Dung bị tên đó lừa gạt không? Sau khi có được cô rồi sẽ bỏ rơi cô một mình nơi đó, không biết phải làm sao? Tên đó đẹp trai như vậy làm sao có thể để mắt đến một đứa con gái xấu như cô chứ? Ngoại trừ chỉ là lừa gạt lấy đi thứ quý giá nhất của cô rồi bỏ rơi cô thôi. Lúc đó cô sẽ làm thế nào? Có khi nào nghĩ quẩn mà tự sát không? Cậu ta thật hối hận, lúc đó tại sao cậu ta không chạy ra để ngăn cản cô lại chứ!?
Lúc đó, khi Phù Dung và tên kia bước chân vào nhà nghỉ. Kim Phúc chợt thấy tim mình đau nhói. Thế giới như hoàn toàn sụp đổ trước mặt, và cậu ta, đã nhận ra rằng, cậu ta, đã thích cô rồi.
Chỉ là đến khi cậu ta nhận ra thì đã quá muộn. Mà cũng không thể gọi là do cậu ta quá muộn. Phải nói là cậu ta đã xuất hiện chậm một bước mới đúng. Phù Dung đã thuộc về người khác, mà cũng không biết liệu người đó có thật lòng với cô hay không?
Kim Phúc cứ ngồi đó đợi mãi, một giờ, hai giờ, ba giờ, bốn giờ. Và cuối cùng Phù Dung cũng trở ra. Nhưng mà, khuôn mặt lại cười tươi như hoa nở. Cả chàng trai đi bên cạnh cô cũng thế. Hai người hình như rất thỏa mãn chuyện vừa trải qua.
Kim Phúc lại một lần nữa cảm thấy như trời đất quay cuồng, không gian sụp đổ.
- Thế là hết! Hết thật rồi!
Mối tình đầu chưa chớm nở đã vội bị đập tan. Có trách thì trách cậu ta đến muộn mà thôi.
Dù vẫn biết người và…
Người ấy vẫn yêu nhau
Còn yêu rất mặn nồng.
Sao lòng tôi vẫn yêu
Mà không hề thay đổi
Dù ai chẳng đoái hoài.
Người lạnh lùng xa cách
Tôi đau khổ một mình
Người ơi người nào thấu
Tôi đớn đau trong lòng
Nhìn người bên người ấy
Ôi xót xa tận cùng
Sao người chẳng nhìn tôi
Cho tôi một ánh mắt
Dù thoáng chốc mà thôi.
Ôi! Người ơi! Người ơi.
Tình yêu tôi trao người
Là tình đầu
Cớ sao người
Nở ngoảnh mặt làm ngơ.
Tôi biết tôi đến muộn
Tìm nhặt cánh hoa rơi
Mà người còn giữ nó
Để người khác nâng niu
Tôi đến với tình yêu
Biết giải thích làm sao
Tôi là kẻ đến muộn
Đành khổ đau một mình.
(Kẻ đến muộn - tập thơ Tình Si - Mèo A Mao Huỳnh Mai)
Kim Phúc ngồi trong phòng ôm thân mình mà đau buồn, chẳng buồn thiết ăn uống.
Ngày hôm sau, Kim Phúc vẫn cứ lặng lẽ đi theo sau bóng dáng của Phù Dung đến trường.
Ra về, lại nhìn thấy cô cùng chàng trai ấy bên nhau, lại đi đến nhà nghỉ. Rồi lại chờ đợi cho đến khi cô cùng người ta trở ra. Lại tiếp tục nhìn người ta đưa cô trở về.
Cậu ta cũng không biết tại sao cậu ta lại phải làm như vậy. Là do luyến tiếc sao? Người ta đã thuộc về người khác rồi vì sao cậu ta còn luyến tiếc làm chi nữa?
Cơn mưa chiều mùa thu bỗng nhiên ập đến, người trên đường hối hả vội chạy đi trú mưa. Kẻ đang chạy xe thì dừng lại mặc áo mưa vào hoặc tìm nơi nào đó trú tạm. Chỉ có mình cậu ta là lặng lẽ đứng dưới mưa, mặc cho làn nước lạnh buốt xối vào da thịt. Nghe đâu đây văng vẳng tiếng nhạc phát ra từ quán nước bên đường.
Mưa buồn ơi thôi ngừng tiếng
Mưa cho phố nhỏ càng buồn thêm
Mưa rơi gác xưa thêm lạnh vắng
Phòng côi lắng tiêu điều
Đường khuya vắng dìu hiu
Đêm sầu đi trong tủi nhớ
Bao thương nhớ chỉ là mộng mơ
Đêm nay tiếng mưa rơi buồn quá
Mưa đêm sầu riêng ai
Buồn ơi đến bao giờ
Mưa ơi! mưa ơi!
mưa gieo sầu nhân thế
Mưa nhớ ai
biết người thương có còn nhớ hay quên
Riêng ta vẫn u hoài
Đêm đêm tiếp đêm nhớ mong người
đã cách xa.
Mưa buồn rơi rơi ngoài phố
Nghe như tiếng nhạc buồn triền miên
Đêm nao chốn đây ta dìu nhau
Trao muôn ngàn lời thơ
Chờ mong đến kiếp nào.
(Lạnh trọn đêm mưa. Sáng tác : Huỳnh Anh, trình bày:danh ca Chế Linh)
Ai chơi ác? Đang buồn mà còn bắt bài đó nữa. Bộ muốn người ta tự giận sao? Cũng may bây giờ là buổi chiều, chứ không phải buổi tối. Chứ nếu không… có khi nào cậu ta tự giận thật không ta? Cũng không biết được.
Chỉ thấy cậu ta đứng dưới màn mưa rất lâu, rất lâu. Cho đến khi cả người lạnh cống đến không còn cảm giác nữa. Mới lặng lẽ lê bước trở về. Cũng không ai thèm để ý đến cậu ta. Chỉ nghĩ là cậu ta muốn tắm mưa thôi.
Qua hôm sau thì Kim Phúc đã bị sốt cao không thể dậy nổi. Một tuần sau đó mới thuyên giảm và cậu ta cũng nghỉ học một tuần. Trong khi Phù Dung thì vẫn không hề quan tâm đến cậu ta. Kim Phúc bệnh hay khỏe đều không liên quan đến cô. Phù Dung chỉ lo việc đi tập tuồng với anh Thành Luân thôi. Cũng chỉ có Minh Nguyễn là đến thăm cậu ta.
Nhưng khi nghe Minh Nguyễn kể về một tuần qua Phù Dung vẫn cứ cùng tên đó đến nhà nghỉ, thì Kim Phúc lại đau đến xé tim. Minh Nguyễn ngồi kể hùng hồn cho Kim Phúc nghe, chợt để ý thấy mặt cậu ta tái nhợt, cảm giác có gì đó không đúng. Bèn hỏi.
- Mày có sao không Phúc?
Kim Phúc lắc đầu.
- Tao không sao? Chỉ hơi mệt thôi…
Rồi Kim Phúc lại nằm xuống giường mà ôm gối, mặt mày buồn thiu. Minh Nguyễn tuy hơi nhiều chuyện thật, nhưng cũng là một người rất tinh tế. Nó chợt nghĩ ra điều gì, liền hỏi.
- Phúc! Mày… mày đừng nói với tao là mày thích…thích con nhỏ Dung nha?
Kim Phúc không nói, mà chỉ lặng lẽ gật nhẹ đầu. Cậu ta biết, cũng không thể nào dấu thằng bạn này được. Sớm hay muộn thì nó cũng biết thôi.
Minh Nguyễn vỗ vào trán mình cái “bộp” rồi ngồi phệch xuống ghế thở dài. Nó cũng không biết dùng lời gì để khuyên thằng bạn ngu ngốc của mình. Ai đời… thích người ta mà lại không chịu nói để giờ tiếc ngẩn ngơ.
- Vậy mày thích nó tự bao giờ? Sao không nói ra sớm?
Kim Phúc khàn khàn đáp.
- Tao cũng mới biết là tao thích Dung như vậy! Chỉ tiếc là tao gặp Dung quá muộn. Nếu như tao đến sớm hơn thì đâu đến nỗi như bây giờ chứ?
Minh Nguyễn liền hỏi.
- Tức là khi mày phát hiện nó đi với thằng khác rồi mày mới biết là mày thích nó phải không?
Kim Phúc gật đầu. Minh Nguyễn thì trợn trắng mắt.
- Ôi dào! Chạy mày luôn!
Kim Phúc cũng chỉ có thể cười khổ. Cậu ta cũng có muốn thích Phù Dung đâu. Nhưng con tim nó yêu ai, làm sao cậu ta có thể điều khiển chứ. Để giờ đây…
Một người đi với một người
Một người đi với nụ cười hắt hiu.
Hai người vui biết bao nhiêu.
Một người nằm đấy sốt cả một tuần.
Minh Nguyễn cũng chịu thua luôn chứ sao giờ. Nó không có kinh nghiệm an ủi người đang thất tình đâu nha. Chỉ có thể khuyên Kim Phúc đừng quá đau lòng. Cỏ dại nơi nào mà không có. Sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ tìm được người khác thôi. Việc còn lại phải tự dựa vào bản thân Kim Phúc rồi.