Chương 8

Tôi nghĩ rằng y hiểu được, mưu đồ bí mật năm lần bảy lượt thế nào cũng có sơ hở -- ngày ấy Thôi nội quan muốn đích thân kiểm tra gánh hát tạp kỹ, là tôi tìm cớ vời hắn đi.

Thôi Hạ luôn là người của Lương Vương.

Triệu Lăng thông minh sắc sảo, nhất định cảm giác được điều đó, nhưng y không nói gì, chứng tỏ y vẫn không tin tưởng tôi.

Lọn tóc kia, cuối cùng cũng không cho tôi.

Tôi là con gái nhà họ Hồ, nhưng trên thực tế, tôi lẻ loi một mình.

Từ nhỏ mẫu thân dạy tôi hiếu đễ lễ nghĩa, biến trung thành hiếu, dần dần bên tai tôi chỉ còn duy nhất lời dặn dò được lặp đi lặp lại: Phải ngoan ngoãn nghe lời gia tộc, nghe lời phụ thân.

Lễ nghĩa liêm sỉ của thế gia đại tộc, đó là đưa tôi vào cung, làm một quân cờ dễ dàng bị điều khiển.

Bọn họ yêu tôi, cho nên ý nguyện của tôi chả bao giờ quan trọng, phu quân của tôi là ai cũng chẳng quan trọng.

Vào đêm tôi mười lăm tuổi làm xong lễ cập kê, Lương Vương Triệu Thôi xuất hiện ở Tiêu Phòng Điện, phát hiện tôi vẫn là thân hoàn bích, ánh mắt kinh hỉ và ngang ngược in đậm trong ký ức tôi.

Trong nỗi kinh hoảng tột đỉnh, tuy tôi dùng trâm đâm lão bị thương, nhưng rốt cuộc vẫn không đủ sức phản kháng.

Thôi nội quan vốn là người của lão, đám người nhũ mẫu canh giữ trong điện đều run bần bật, không ai dám hé răng.

Sau đó, tôi tắm rửa thật sạch, kỳ cọ đến mức cả người đỏ ửng.

Mẫu thân nghe tin chạy tới ngay, thế nhưng vừa mở miệng là trách cứ tôi không nên đâm Lương Vương, bởi vì phụ thân sắp đảm nhiệm chức Tể tướng.

Khoảng khắc ấy, rốt cuộc tôi chợt hiểu rõ, hóa ra bà đã biết rồi.

Yêu tôi à?

Đại khái cũng có yêu.

Người mẹ đã nuôi nấng cưng chiều tôi, nâng niu tôi trong lòng bàn tay từ nhỏ, cuối cùng cũng biết đau lòng ôm tôi vào ngực, an ủi: "Không có lần sau đâu. Phụ thân con sẽ làm Tể tướng, sẽ là một quyền thần; còn có cữu cữu con cai quản phòng vệ trong cung, ngày mai kêu cữu cữu con phái nhân thủ lại đây. Sau này lão khốn nạn kia sẽ cố kỵ chúng ta."

Họ biết hết, hóa ra bọn họ đều biết cả rồi!

Bên dưới thể diện của thế gia đại tộc và quyền lực tối cao vô thượng là những mụn ghẻ loang lổ, lở loét chảy mủ.

Bọn họ lôi tôi ra bán.

Nhưng cũng may bán được giá rất cao.

Và quả thực theo như lời mẫu thân, sau này Lương Vương không bao giờ đến nữa.

Tống Hữu Thục có thai.