Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phù Dung Loạn

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một Hoàng đế chịu người khống chế giống như bị nhốt cả đời trong l*иg giam, nếu y thiệt tình thích một thứ gì đó, tôi nguyện ý thành toàn cho y.

Ngặt nỗi thương hại nam tử chỉ mang tới nỗi bất hạnh.

Triệu Lăng bắt đầu lợi dụng tôi.

Có người lẫn vào gánh hát tạp kỹ tiến cung diện thánh.

Điều này nằm trong kế hoạch của Triệu Lăng, bởi vì mỗi một cử động của y đều đặt dưới sự giám thị của Lương Vương.

Nhưng không ai sẽ hoài nghi Hoàng hậu Hồ Mẫn Dung.

Sau đó y lại lợi dụng tôi vài lần nữa, truyền tin cho những bộ hạ cũ của phủ Ấp Vương bên ngoài.

Mẫu thân nói Triệu Lăng không ngoan ngoãn, là đúng.

Nhưng họ muốn y làm một con chó, là sai.

Đại Ngụy lập quốc là do Thái Tổ Hoàng đế trên lưng ngựa giành được thiên hạ.

Triệu Lăng đăng cơ làm đế, muốn nắm quyền, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Con đường này rất gian nan, cho nên vào những thời khắc quan trọng, bất cứ ai đều có thể trở thành con tốt thí trong tay y.

Y lợi dụng tôi nhiều lần, mỗi lần tôi đều ngoan ngoãn cắn câu, không chút dã tâm.

Cũng bởi vì thế mà y cảm thấy không đành lòng, thái độ đối với tôi trở nên tốt hơn rất nhiều.

Mùng mười tháng chín, Triệu Lăng phá lệ tới Tiêu Phòng Điện.

Y lẳng lặng dùng bữa với tôi, nghe tôi hoan thiên hỉ địa nói rất nhiều, bỗng lên tiếng: "Hoàng hậu tiến cung đã hai năm rồi nhỉ."

"Đúng ạ, hôm nay mùng mười tháng chín, hai năm trước chính là ngày đại hôn của thần thϊếp và bệ hạ. Có phải bệ hạ nên ban thưởng cho thần thϊếp hay không?"

Tôi chống cằm nhìn y, vui vẻ ra mặt.

Triệu Lăng cũng nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm: "Có Lương Vương và hai họ Hồ Từ làm chỗ dựa, Hoàng Hậu muốn gì được nấy, đâu cần chờ trẫm mở miệng?"

"Lời này sai rồi, thần thϊếp đã gả cho bệ hạ, chỗ dựa chân chính của thần thϊếp chỉ có bệ hạ. Thứ thần thϊếp muốn cũng chỉ bệ hạ mới có thể cho."

"Vậy Hoàng hậu muốn gì?"

"Thần thϊếp muốn xin một lọn tóc của bệ hạ."

Tôi giải thích: "Đêm đại hôn tâm tình bệ hạ không tốt, lễ hợp cẩn chưa hoàn thành nên thần thϊếp vẫn luôn canh cánh trong lòng. Hôm nay muốn xin bệ hạ một lọn tóc, không quá phận chứ ạ?"

Tôi mỉm cười nhìn y chăm chú, vẻ mặt nghịch ngợm. Rốt cuộc y cũng thả lỏng, chỉ ra: "Trẫm không phải là phu quân của nàng."

"Nhưng chúng ta đã là phu thê, bệ hạ không có đường lui, thần thϊếp cũng không có."

Hồ Mẫn Dung ngoan ngoãn thẳng thắn, nhưng đâu phải con ngốc.
« Chương TrướcChương Tiếp »