Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phù Dung Hoa, Sớm Nở, Tối Tàn

» Tác Giả: Vô Tâm Tà Thiếu
» Tình Trạng: Hoàn Thành
» Đánh Giá: 8 / 10 ⭐
» Tổng Cộng: 1 Bình chọn
"Hoa tàn, năm tháng cũng qua đi

Là ai đã...bỏ lỡ bầu trời của ai?

Ráng chiều, một kiếp kia chẳng còn

Là ai đã...đem người khắc vào trong tim?"
Chương 1
"Rơi xuống đất

tàn

hoa,

ngón tay tựa cỏ lau

Là ai đã... bỏ lỡ chân trời ấy của ai...?

Ngàn núi trong ráng chiều, một kiếp rối loạn

Là ai đã... đem ai khắc họa vào trái tim...?"

____________________________________________________________________

"Thanh... chàng biết không... Ta yêu chàng... yêu chàng rất rất nhiều... rất rất nhiều... nhiều lắm... so với chàng nghĩ còn lớn hơn gấp bội...."

Cho nên... ta mới đau đến như vậy...

Nữ tử ngồi dưới tàng hoa lê trắng muốt, bàn tay trắng nõn như ngọc hơi hé mở, đón nhận từng cánh hoa mỏng manh đang rơi xuống, tà áo mềm mại theo gió khẽ bay, giống như cánh bướm múa lượn. Nàng nghiêng đầu, để mái tóc đen tuyền tùy ý chảy ra xung quanh, tôn lên gương mặt diễm lệ như hoa

phù

dung

buổi

sớm

mai, đôi môi màu đào khẽ mấp máy, mí mắt cong dày hơi rung rẩy, đẹp tựa ảo mộng.

Nàng hơi nheo mắt hướng về phía trước, trong con ngươi thẫm sắc xanh của trời cao là ảnh ngược của một nam nhân nho nhã, khoác trên mình nho sam diệp sắc, từ từ tiến tới. Nữ tử đột nhiên ngơ ngẩn, thần sắc có mấy phần hoảng hốt. Nàng đột nhiên nhớ lại lần đầu gặp hắn, một khúc tiêu ôn nhu tựa làn nước, một nụ cười dịu dàng lại trong trẻo tựa sương mai, thanh y màu lá

phù

dung

phiêu phiêu trong gió ..

Dung

mạo người đó không thể coi là xuất sắc, nhưng trên người lại mang theo vẻ ưu nhã của mưa bụi Giang Nam, giống như thu hết ôn nhu trong thiên hạ vào chính mình. Lúc đó, ánh hoàng hôn chiều tà loang loáng trên sông, cành liễu xanh mượt đung đưa trong gió, cảnh sắc vốn bình thường bỗng sáng bừng lên, phong quang dịu dàng vô hạn... Nàng đã không ít lần nghi hoặc, mỹ nam tử nàng đã nhìn không ít. Lần này, chẳng qua là một cái liếc nhìn mà thôi, sao lại đem tâm nàng, gắt gao trói buộc, chẳng thể

dung

bất cứ ai nữa...?

Thanh, ngươi nói thử xem... Sao ta lại yêu ngươi nhiều như vậy? Là vì vẻ ôn nhu của ngươi lúc đó sao?

-

Dung

Nhi...

Nữ tử chợt giật mình, hơi ngước mắt lên nhìn người đang đứng trước mặt nàng, nghe thấy giọng nói nhu hòa của hắn, hốc mắt không khỏi đỏ lên, miệng cố nén ý cười chua xót. Nàng thản nhiên mỉm cười:

- Thanh... đừng gọi ta là

Dung

Nhi nữa. Cứ gọi là

Phù

Dung

như trước kia đi a. Gọi như vậy... ta đột nhiên cảm thấy không quen.

Dung

Nhi...

Dung

Nhi... Thanh, sao chàng lại không nói cho ta biết, người con gái kia gọi là

Dung

Nhi? Sao chàng không nói cho ta biết, người con gái kia một thân y sam trắng thuần chẳng khác gì ta? Sao chàng không nói... người chàng yêu, là nàng ấy? Sao chàng không nói với ta, chàng ôn nhu như thế, chẳng qua.. chẳng qua là vì, ta rất giống nàng ấy? Tại so phải khiến ta mộng tưởng hão huyền? Thanh, có thể đừng coi ta như là một kẻ thế thân được không? Thanh, nếu đã không yêu ta, có thể đừng ôn nhu như thế nhìn ta hay không?...

Nàng khẽ hé miệng, muốn hỏi hắn rất nhiều, nhưng thủy chung vẫn chẳng thể nói ra được, lời nói tới miệng lại đổi thành dịu dàng mỉm cười với hắn. Nói cho cùng, nàng có tư cách gì mà chất vấn hắn? Một thế thân sao?...

Nam tử nghe thấy lời nàng thì hơi nhíu mi, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, nhưng lại vẫn ôn nhu gật đầu:

- Hảo,

Phù

Dung.

Nam tử một thân y phục màu xanh nho nho nhã nhã, nữ tử một thân y phục bạch sắc đạm bạc thanh thuần, giống như một đôi bích nhân thiên địa tạo nên, hoa lê tỏa hương thơm mát, lại theo gió vũ động vài cánh hoa chao nghiêng trong nắng

sớm, đẹp không sao tả xiết...

Phù

Dung

nghênh đón nụ cười của hắn, thoáng rũ mắt. Thanh, nụ cười của chàng ôn nhu chân thực vô cùng... Nếu người kia không nói hết tất cả với ta, cầu xin ta rời đi chàng.. Ta đã nghĩ là... chàng yêu ta thật lòng...

- Thanh... hôn sự của chúng ta... - hay là... hủy đi. Ta... cũng mệt rồi...

-

Phù

Dung... ta... hôn lễ này dời lại vào lần sau được không? Ta... ta có chút việc gấp phải hoàn thành...

Đột nhiên nam tử lên tiếng, đánh gãy lời nói của nàng. Hắn nói vô cùng gấp gáp, giống như sợ nàng đổi ý, lại giống như nhớ đến chuyện gì đó, đáy mắt dâng lên hạnh phúc nho nhỏ.

Câu nói chưa kịp hoàn thành đã nghẹn lại nơi cổ họng,

Phù

Dung

nâng mắt, lẳng lặng nhìn thật sâu vào gương mặt có chút hồng lên của người trước mặt, đột nhiên rất muốn cười. Mà quả thật nàng đã cất tiếng cười. Nhẹ như gió, lại vương vấn chút xúc cảm không rõ...

Thanh, là vì người con gái đó phải không? Việc gấp mà chàng nói... là vì gần với sinh thần của người đó, chàng sợ không kịp đến đỉnh Thiên Sơn hái Tuyết Liên về phải không? Thanh... chàng gấp gáp đến vậy... cũng chẳng qua là muốn

sớm

một chút đi gặp người đó phải không? Thanh, nếu đã yêu người đó như vậy, tại sao lại phải thành thân với ta? Là vì chàng sợ người kia yêu nam nhân anh vũ kia ư? Thanh...?

- Việc này... tùy huynh đi. Ta... hủy hôn luôn cũng được. Thanh, huynh vốn không cần phải cưới ta... ta đâu có ép huynh? - Cho nên... Thanh, chàng cũng đừng ép ta.

Phù

Dung

nhấp một ngụm trà, thoáng ngập ngừng, cuối cùng vẫn là không nói ra câu nói kia. Nàng nhìn nam tử vẫn ôn nhã kia thoáng sững người lại, lại nhìn gương mặt đột nhiên tái nhợt của hắn, trong lòng không khỏi nhói đau, phiền muộn rũ mắt. Thanh, chàng giả trang luôn luôn rất tốt, luôn luôn không có sơ hở. Thực ra... lần đó, nữ tử kia tới cầu xin ta, ta vốn chẳng tin tưởng, nhưng đêm đó, nhìn chàng đau lòng ôm nàng ta dỗ dành, nhìn chàng cưng chiều đút thức ăn cho nàng ta... Ta cuối cùng cũng hiểu được, nàng ta nói, là sự thật... Từ đầu tới cuối. Ta cũng chỉ là một thế thân mà thôi!

Nữ tử đặt xuống ly trà thơm nhuần đẫm sắc xanh cỏ non, hệt như màu áo người nọ, nhẹ nhàng đứng dậy, rời khỏi ghế, vạt áo màu trắng khẽ động, trong không khí xẹt thành một độ cong nhu hòa...

Bất chợt, giọng nói của Túc Thanh từ phía sau vang lên, âm điệu có chút hốt hoảng nhưng vẫn giữ vẻ thong dong nhã nhặn như thường ngày:

-

Dung...

Phù

Dung. Đừng nháo... ta thực sự là có chút chuyện, hoàn toàn không phải là... Ta là thật lòng muốn cưới nàng.

Phù

Dung

lạnh nhạt cười... Đừng nháo? Hắn là nghĩ rằng nàng đang giận dỗi sao? Thật lòng? Ha ha... hắn nói thật lòng yêu nàng.... nếu là trước đây, có lẽ, nàng đã vui đến mức đi ngủ cũng cười, nhưng bây giờ... Nàng hơi ngước mắt nhìn từng khỏa bạch vân lững lờ trôi trên cao, trong đầu không khỏi nghĩ đến lời của người con gái đó..

"Vẻn vẹn gặp nhau 3 tháng thời gian, hắn, có thể thật lòng yêu ngươi sao?"

Phù

Dung

mềm nhẹ mỉm cười, nhưng khóe mắt lại lóe lên lệ quang:

- Ta... cũng là thật lòng!

Thanh, ta đã nói rồi, chàng đừng ép ta...

Lúc đó, nàng quay lưng đi, cho nên chẳng thể thấy được gương mặt đầy hốt hoảng cùng đau đớn của người đó, càng chẳng thể thấy được ánh mắt tràn đầy sợ hãi cùng ái tình sâu nặng trong đôi mắt đen thẳm mà nàng hằng mong ước...

Một lần quay đầu, ngàn đời lưu luyến.

Một lần bỏ lỡ, ngàn kiếp hối hận...

Có lẽ, ngay từ lúc đầu gặp mặt, đối với nàng, đối với hắn, là duyên, cũng là nghiệt...

Ngày đó, một người quay đi, một người không giữ lại, một người đau lòng, một người... rơi lệ...

Trong không khí, phảng phất hương hoa

phù

dung

nhàn nhạt, thật lâu không tiêu tan.

....

Hôm nay là ngày sinh thần của thanh mai trúc mã của Tiêu Tiếu

Dung

- thanh mai trúc mã của Túc Thanh. Túc Thanh còn chưa trở về,

Phù

Dung

là thê tử chưa qua cửa của Túc Thanh, lại cũng coi như có chút "quen biết" với Tiêu tiểu thư, hiển nhiên được mời tới dự.

Ngày hôm đó,

Phù

Dung

ngồi ở một góc, thờ ơ nhìn Tiêu Tiếu

Dung

khúc khích cười nói với mấy vị công tử thế gia xung quanh, thỉnh thoảng lại nhỏ nhẹ quay đầu hỏi han nam tử anh vũ phi phàm ngồi ở vị trí thượng khách, trong đáy mắt là sùng bái cùng kiêu ngạo...

PhùDung

thật sự rất muốn hỏi nàng ta. Nếu đã yêu Túc Thanh, sao lại còn dây dưa với nhiều người như thế? Nếu đã có tình cảm với Túc Thanh, sao năm đó lại kiên quyết rời bỏ hắn tới Kinh thành? Mà hắn... hắn....

Phù

Dung

thất thần, không hề để ý thấy Tiêu Tiếu

Dung

dịu dàng tiến về phía mình, đến khi tỉnh lại từ trong suy nghĩ, đã thấy nàng cùng nàng ta tản bộ ra sau Tiêu Phủ, tới một hồ nước trong xanh. Cảnh sắc nơi đây cũng chẳng có gì đặc sắc, nhưng lại quen thuộc kì lạ...

Sắc liễu xanh xanh. Nữ tử áo trắng khẽ quay đầu. Một nụ cười dịu dàng làm chảy băng sơn tuyết địa.

Phù

Dung

nhắm mắt, bất giác mỉm cười. Thì ra... thì ra là như vậy...

Thanh, năm đó, ta vốn không nên tò mò mà ngoái đầu nhìn chàng, càng không nên mỉm cười với chàng... Nếu không, có lẽ, chàng cũng sẽ không cười ôn nhu với ta, cũng sẽ... không nhầm ta và nàng ấy... Chàng nói đi, phần tình cảm trong mắt chàng, là vốn dành cho nàng ấy, phải không?

🎲 Có Thể Bạn Thích?