Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phù Du

Chương 95

« Chương TrướcChương Tiếp »
Xúc tu màu đen cũng thuận theo cổ tay leo lên.

Cốc Nghi như tấm bẻo nổi trôi, bị đâm cho bật lên những tiếng rên chập chờn.

Cảm giác dòng điện bé nhỏ truyền vào trong não bộ, khuếch tán ra tứ chi, mà điểm nhạy cảm trong huyệt cũng không ngừng bị đè ép. Hai tầng kɧoáı ©ảʍ đan xen, Cốc Nghi không kìm được mà nức nở.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt dính đầy lên bụng, Cốc Nghi cắn vai Kỷ Trạch, bắn trước.

Kỷ Trạch thoáng ngừng lại.

Cốc Nghi muốn gã đợi một chút.

Kết quả vừa thở ra chưa đến một giây, cái thứ kia đã ngang ngược thúc vào.

“Kỷ… Trạch…”

Kɧoáı ©ảʍ còn chưa biến mất lại bị lần thúc này mà ném lên tận đỉnh núi: “Đừng… Ứm…”

Một chữ còn lại chưa kịp nói ra, môi Cốc Nghi đã bị hôn.

Lời cầu xin không nói được thành lời, chỉ có thể mặc cho đối phương tiếp tục hoành hành.

Nước bọt thuận theo khóe miệng chảy xuống, Cốc Nghi hơi há miệng, trong đầu thoáng trở nên trống rỗng.

Đầu lưỡi mềm mại liếʍ lên khóe môi, cuối cùng quái vật cũng ăn được con người của nó.

Cốc Nghi không biết rốt cuộc mình đã bị làm bao nhiêu lần, chỉ biết mỗi lần nghiêng đầu đều có thể trông thấy mặt trăng ngoài cửa sổ.

Bọn họ cùng nhau vào phòng tắm rửa ráy, Cốc Nghi cắn chặt môi dưới, đẩy Kỷ Trạch vẫn còn muốn dán tới.

“Từ giờ trở đi, cấm lại gần em.”

Tóc Kỷ Trạch ướt đẫm, dưới ánh đèn, khuôn mặt gã càng thêm sắc nét: “Ôm một cái thôi.”

Thế mà trên mặt còn hiện vẻ tủi thân.

Cốc Nghi sẽ không bị cái trò mèo này lừa gạt.

“Không cho.”

Anh ngâm mình trong bồn tắm, không cho phép Kỷ Trạch bước vào, y như chú gà con che chở mảnh đất của mình.

“Anh ở đó tắm đi.”

“Chẳng phải em kêu mệt sao?” Kỷ Trạch bắt lấy cái tay đang đẩy mình: “Anh giúp em mát xa đầu nhé, em nhắm mắt nghỉ ngơi đi.”

Những nụ hôn nồng nàn chậm rãi rơi trên ngón tay Cốc Nghi, từng cái từng cái, sau đó hôn xuống lòng bàn tay, lại chạm lên phần cổ tay yếu ớt.

Mà ánh mắt nóng rực kia, từ đầu đến cuối vẫn luôn cố định trên mặt Cốc Nghi.

Cốc Nghi như bị giật điện rụt tay về, trái tim đập thình thịch.

Anh không thể không thỏa hiệp với một Kỷ Trạch như vậy.

“… Được rồi.”

Cốc Nghi tiếp tục ở tiệm sách làm thêm ba tháng, cuối năm thì xin nghỉ cùng Kỷ Trạch về thành phố Z.

Kỷ Trạch dùng khả năng nhìn trộm thế giới tinh thần của con người để đầu tư kinh doanh.

Vốn khởi nghiệp vay của Phổ Sầm Tư, không đến một tháng, gã đã trả cả gốc lẫn lãi của lần trước lẫn lần này cho hắn.

“Em bảo nó cút xa một chút được không?”

Kỷ Trạch xách Tiểu Lai chạy ra ban công về lại ổ của nó, rất không hài lòng nhìn xúc tu nhỏ vẫn luôn quấn lấy tay Cốc Nghi.

Gần đây xúc tu nhỏ thường xuyên xuất hiện, mà vừa nhìn thấy Cốc Nghi đã dán dính lấy anh.

Ban đầu Kỷ Trạch còn kìm nén bực bội, không muốn so đo với nó trước mặt Cốc Nghi.

Kết quả nó càng ngày càng không biết điều.
« Chương TrướcChương Tiếp »