Chương 83

Kỷ Trạch đành phải đi đằng sau Cốc Nghi, vừa chú ý anh vừa đi lên.

Mùi rượu nhàn nhạt cùng với hô hấp ấm áp ở ngay bên môi, Kỷ Trạch không nhịn nữa, giữ cằm Cốc Nghi, hôn lên.

Ban đầu người kia có hơi kinh ngạc, sau đó nhắm mắt lại, cánh môi khẽ hé, mặc cho đầu lưỡi trơn ướt xâm nhập khoang miệng.

Rõ ràng người uống rượu là Cốc Nghi, nhưng Kỷ Trạch lại cảm thấy hình như mình cũng say rồi.

Say trong tiếng thở dốc êm tai của Cốc Nghi, say trong ánh mắt dịu dàng của anh, say trong nụ hôn không thể nào khống chế này.

Kỷ Trạch thật sự sắp phát điên rồi.

Vòng eo Cốc Nghi thật mềm mại, làn da nhẵn mịn.

Kỷ Trạch lại nghĩ tới lúc trước, xúc tu của 003 tiến vào quần áo, vuốt ve phần eo, đôi chân và đầu vai bóng loáng của con người.

Một khi đã bắt đầu tưởng tượng thì sẽ rất khó để dừng lại.

Kỷ Trạch bế Cốc Nghi ngồi lên lan can, còn gã thì vùi đầu vào cổ Cốc Nghi, nặng nề hít thở.

Quái vật đang bị kí©h thí©ɧ rất khó khống chế.

Kỷ Trạch đè nén xúc tu tinh thần đang xốn xang, nhưng với Cốc Nghi, bọn chúng luôn dễ dàng mất khống chế. Chúng liều mạng muốn tới gần Cốc Nghi, tới gần người yêu của chúng.

Bọn họ cứ ôm nhau một lúc lâu như vậy, cho đến khi một cơn gió lạnh thổi tới, đánh thức lí trí của Cốc Nghi.

Cảnh đêm của thị thành nhìn từ đây đẹp không sao tả xiết, nơi phương xa có ánh đèn đủ sắc màu giao thoa, từng đoàn tàu trên không nhẹ nhàng linh hoạt vòng qua các tòa nhà cao tầng, máy bay không người lái dàn hàng trên không trung tạo thành dải ngân hà.

Đây là thành phố Z phồn hoa.

“Con người bé nhỏ, để tôi đưa em về.”

Cốc Nghi nhảy xuống lan can, xoa khuôn mặt đỏ hồng: “Được.”

Khách sạn cách công viên không xa, chỉ chừng mười lăm phút đi đường. Cốc Nghi cố đi thật chậm, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Kỷ Trạch, muốn nói lại thôi.

“Em muốn nói gì?”

“Không có gì.”

Mặt Cốc Nghi lại dần nóng bừng, trả lời qua loa, rõ ràng đang trốn tránh vấn đề.

“Chỉ là…”

“Nếu không nói thì tôi về nhé?”

“Đêm nay…” Cốc Nghi không dám nhìn mặt Kỷ Trạch, lí nhí: “… Anh ở lại đây đi.”

Cốc Nghi không nghe thấy câu trả lời, dè dặt nhìn lên, muốn thấy vẻ mặt của Kỷ Trạch.

Bỗng nhiên cảm giác mất trọng lượng đánh úp lấy anh, Cốc Nghi bị dọa cho vội vàng ôm cổ Kỷ Trạch.

Gã đã bế anh lên.

“Được.” Kỷ Trạch mừng đến nỗi chỉ muốn ôm Cốc Nghi xoay vòng: “Lại đến gần em hơn một chút rồi.”

“Mau thả em xuống.”

“Tôi không muốn buông tay thì phải làm sao giờ?”

“Chẳng phải em đã nói không được ở trước công chúng…”

Cằm của anh đột nhiên bị người kia hôn một cái, khiến cho những câu sau không thể thốt ra được.

Tất cả như thể nước chảy thành sông, Cốc Nghi trở lại khách sạn tắm rửa, mà Kỷ Trạch thì luôn kè kè bên cạnh trông coi anh.

Giống như 003 lúc trước luôn chờ đợi anh.

Kỷ Trạch dang tay muốn ôm Cốc Nghi, kết quả bị Cốc Nghi vô tình đẩy ra.