Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phù Du

Chương 82

« Chương TrướcChương Tiếp »
Căn nhà đã lâu không có người ở, chăn bông đồ dùng trong nhà đều cần phải mua mới. Lần này Cốc Nghi chỉ ở thành phố Z có năm ngày, thế nên dứt khoát ở khách sạn luôn, đợi lần tới trở lại rồi mua.

“Để em mua cho anh chút đồ ăn của thế giới loài người.” Cốc Nghi mở màn hình giả lập màu lam trên cổ tay, tìm một đống ảnh về lẩu, món cay Tứ Xuyên, đồ ngọt, bánh gatô cho Kỷ Trạch xem.

“Chọn một cái đi.”

Bọn họ ngồi cạnh cửa sổ của tàu trên không, Kỷ Trạch đặt cằm lên vai Cốc Nghi, tìm kiếm trong những kí ức gã từng thấy, chọn món lẩu trước kia Cốc Nghi thích ăn.

“Vừa hay em cũng thích món này.”

Đoàn tàu trên không vòng qua nhà cao tầng, đi ngang qua công viên trò chơi đầy tiếng cười đùa. Một đám trẻ con đáng yêu leo lên tàu, các bé mặc đồng phục, trên khuôn mặt mũm mĩm ngập tràn nụ cười, có bé cầm cây kẹo que siêu lớn, có bé cầm kẹo đường đủ màu sắc. Dưới mặt trời có bong bóng bảy màu đang lơ lửng, giờ phút này bọn họ như đang ở trong một bức tranh tuyệt đẹp.

“Công viên trò chơi.”

Kỷ Trạch bẹo má Cốc Nghi: “Mai chúng ta đến đó chơi đi.”

Đêm cuối thu, hơi lạnh thấm vào trong từng thớ thịt.

Cốc Nghi ghé vào lan can, nhìn thành thị đèn đuốc sáng trưng.

Buổi tối ăn lẩu anh không nhịn được mà uống chút rượu trắng, mặc dù chưa say nhưng mặt cũng âm ấm.

“Kỷ Trạch.”

“Ơi.”

“Kỷ Trạch.”

“Tôi ở đây.”

“Kỷ Trạch.” Cốc Nghi nắm lấy lan can, nhắm mắt lại: “Em vui quá.”

“Nhưng em không biết mình đang vui vì cái gì.”

“Khoảng bốn năm trước, à hình như là năm năm, em không nhớ nữa. Lúc ấy em không có người bạn nào.”

“Họ nói em sao chép, nói em trộm cướp, ánh mắt họ nhìn em, rồi lời họ chỉ trích em. Thật đấy, có nhiều lúc em cứ nghĩ đời mình thế là hết.”

“Nhưng em không muốn cúi đầu, không muốn thừa nhận tội danh mình không làm. Có lẽ là sau này lại thành quen, quen với những lời lạnh nhạt của người xung quanh, quen với cuộc sống một mình bảo vệ những bức tượng.”

“Nhưng cũng có lúc em cảm thấy rất mệt mỏi. Mỗi lần như thế em lại hi vọng sẽ có ai đó bên cạnh mình, để em cảm nhận được chút ấm áp, một chút thôi là đủ rồi.”

Lan can lạnh buốt, ngón tay thon dài chậm rãi dời sang phía bên phải, ngón út móc lấy tay đối phương, sau đó nắm chặt lấy bàn tay kia.

Lòng bàn tay Kỷ Trạch ấm áp lạ thường, Cốc Nghi thuận theo dựa vào lòng gã.

“Rồi có những lúc, em bỗng thấy thật nhẹ nhàng.”

Cốc Nghi thở ra một hơi, ngẩng lên nhìn Kỷ Trạch vẫn luôn lắng nghe anh: “Nhất là những lúc anh ở bên cạnh em.”

Nơi này là chỗ yên tĩnh nhất công viên, bọn họ leo thang hơn nửa ngày mới bò được đến nơi.

Có thể là do uống rượu, động tác leo thang của Cốc Nghi không quá ổn định, nhưng anh lại không chịu cho Kỷ Trạch đỡ. Lý trí của anh tỉnh táo lạ thường, mà anh cũng là một người đàn ông trưởng thành, không cần ai chăm sóc.
« Chương TrướcChương Tiếp »