Chương 78

Xúc tu nhỏ nơi góc tường bò đến, nằm trên mu bàn chân Cốc Nghi, yên ổn chìm vào giấc ngủ.

Cốc Nghi có đủ thời gian để quan sát Kỷ Trạch cho thật kĩ.

Mặt mày gã sắc bén, tiếc là mỗi lần đứng trước mặt Cốc Nghi đều sẽ trở nên mềm mại. Mũi cao thẳng, khá giống người Âu Mỹ, màu môi lại hơi nhạt, lúc không cười trông có vẻ uy nghiêm, khá là khác với Kỷ Trạch ở trước mặt Cốc Nghi.

“Cốc Nghi…”

Trong lúc ngủ mơ, Kỷ Trạch lầm bầm tên anh, trở mình, cau mày, dường như gặp ác mộng.

Quái vật cũng sẽ mơ thấy ác mộng à?

Cốc Nghi tò mò nghĩ.

Anh nắm lấy tay Kỷ Trạch, hàng mày đang nhíu chặt dần giãn ra, nhưng bàn tay anh đang nắm lại siết chặt hơn mấy phần.

Xúc tu nhỏ quấn lên cổ chân, xúc giác lành lạnh rót vào da thịt. Nó dụi lên mắt cá chân của Cốc Nghi, sau đó lại nằm im.

Cốc Nghi bị phản ứng của cả hai chọc cười.

Môi mỏng khẽ nhúc nhích, dường như Kỷ Trạch lại nỉ non cái gì.

Cốc Nghi cúi xuống, nghe được rất rõ từng lời ngập tràn sợ hãi và đau khổ.

“Đừng rời bỏ tôi… Đừng đi…”

Gã lặp đi lặp lạị.

Trái tim Cốc Nghi nhức nhối.

Nếu như ngày trước anh không hiểu lầm quái vật thì tốt rồi.

Anh nhắm mắt cúi xuống, bất chấp việc liệu Kỷ Trạch hiện giờ có nghe được không, vẫn rất nghiêm túc đáp lại.

“Được.”

Lúc Kỷ Trạch mở mắt ra thì đã là chuyện nửa ngày sau, Cốc Nghi tựa vào ghế sô pha ngủ mất, đầu hơi ngửa về sau, để lộ cái cổ yếu ớt trắng nõn.

Tay bọn họ đang đan vào nhau.

Kỷ Trạch cẩn thận ngồi dậy, đưa ra một quyết định to gan.

Môi Cốc Nghi hơi nhếch lên, màu hồng mê người hấp dẫn ánh mắt.

Trong cả quá trình, trái tim Kỷ Trạch không ngừng nhảy lên, gã đang hôn một Cốc Nghi thực thụ.

Xúc tu màu đen dọc theo mắt cá chân leo đến ống đồng, thân mật cuốn lấy bắp chân anh.

Cốc Nghi ngủ lâu nên còn mơ màng chưa tỉnh, mắt hé ra một khe nhỏ, mơ hồ nhìn thấy Kỷ Trạch.

Xúc tu nhỏ lập tức trở mình chạy mất.

Ngoan như thể vừa rồi nó không hề chạm vào Cốc Nghi.

Cốc Nghi ngái ngủ nheo mắt, anh ngủ trong tư thế này nên cũng không dễ chịu lắm, vô thức rúc vào lòng Kỷ Trạch.

Kỷ Trạch căng thẳng lại không biết làm sao, cẩn thận ôm lấy con người yếu ớt. Tư thế của gã ngượng ngập, sợ không cẩn thận làm đau con người của mình.

Cốc Nghi gác đầu lên vai Kỷ Trạch híp mắt vài phút, đợi đến khi cơn buồn ngủ tan biết thì mới dụi mắt ngồi thẳng dậy.

Anh vươn vai.

“Tôi…”

Kỷ Trạch chống tay lên ghế sô pha, nhích lại gần Cốc Nghi.

Quái vật đại diện cho tham lam.

Cốc Nghi nghi hoặc nhìn về phía Kỷ Trạch, đang định hỏi gã muốn nói gì, khuôn mặt kia đã ở ngay sát gần.

Cốc Nghi không né tránh, cũng không ngăn cản.

Khi hai đôi môi chạm vào nhau. Kỷ Trạch hoảng loạn, gã còn căng thẳng hơn Cốc Nghi, xúc tu trong suốt bay lượn khắp bốn phía, không khí trở nên mập mờ.

Cốc Nghi thuận theo dùng chóp mũi cọ lại.