Con người này hoàn toàn không biết em ấy đáng yêu đến mức nào.
Kỷ Trạch vươn tay xoa vành tai hồng hồng kia. Sau đó gã bị con người vừa giận vừa thẹn đẩy ra.
Kỷ Trạch nhíu mày: “Tôi đưa em về nhé.”
Cốc Nghi trở lại đường cũ, mẹ của đứa bé kia vẫn đang ở đó đợi anh, đưa đống sách rơi trên đất cho Cốc Nghi.
Bọn họ nói cảm ơn với nhau. Kỷ Trạch nhìn Cốc Nghi dưới ánh đèn đường, rồi phân tâm liếc nhìn đôi mẹ con đã đi xa kia: “Hình như tôi đã hiểu được một chút tình cảm của loài người.”
“Xin cho phép quái vật này một lần nữa yêu em.”
“Con người của tôi — Cốc Nghi.”
Cốc Nghi ôm đống sách trong lòng, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày. Anh im lặng một hồi, lại tiếp tục đi về phía trước.
Kỷ Trạch mỉm cười lắc đầu.
Gã đi theo Cốc Nghi, giữ khoảng cách chừng một mét.
Lần này, trước khi gặp Cốc Nghi, Kỷ Trạch đã hạ quyết tâm muốn dùng cách thức của con người tới gần Cốc Nghi.
Gã đã nhìn thấy thế giới tinh thần của rất nhiều người, tìm được phương pháp mà con người dùng để theo đuổi bạn đời.
Trong đó có hai yếu tố quan trọng nhất, đó chính là đồng hành và chân thành.
Trái tim Kỷ Trạch dành cho Cốc Nghi đã quá đủ chân thành.
Gã không còn là quái vật không hiểu gì về con người lúc trước.
Cốc Nghi bước chậm lại, Kỷ Trạch cũng đi chậm theo.
Cốc Nghi bước nhanh, Kỷ Trạch cũng không nhanh không chậm tăng tốc.
Hai người cứ một trước một sau như vậy đi tới dưới lầu gian phòng mà Cốc Nghi thuê. Hành lang đen như mực, vách tường không tính là sạch sẽ, nắng chiều đã hoàn toàn bị bóng tối thay thế.
Cốc Nghi nghiêng người nhìn lại.
Kỷ Trạch không phải con người, gã vẫn thấy rõ nét mặt của Cốc Nghi lúc này.
Gã hơi nghiêng đầu: “Sao vậy?”
Cốc Nghi như đã đưa ra quyết định trọng đại, hít một hơi thật sâu: “Cho tôi… Mấy ngày để suy nghĩ…”
“Không…” Vẻ mặt anh xoắn xuýt, khuôn mặt lại đỏ lên: “Một tháng… Tôi cần một tháng để cân nhắc.”
Nói xong cứ thế sải bước, chạy hai bậc một lên cầu thang.
Đèn cảm ứng sáng lên.
Kỷ Trạch vẫn như một tên ngốc đứng dưới lầu.
Cốc Nghi vừa vào nhà đã đóng chặt cửa.
Không cả dám nhìn đằng sau.
Vì thẹn thùng.
Anh sống hai mươi bốn năm, trước năm hai mươi tuổi chỉ biết vùi mình trong đam mê, bốn năm sau đó thì một lòng kiếm tiền sinh hoạt.
Sau khi trải qua việc bị vu oan, anh dường như luôn giữ một khoảng cách an toàn với mọi người. Dù có đối xử tốt với Cốc Nghi như thế nào thì không một ai có thể bước vào vòng bảo vệ bản thân của anh.
Một phút sau, Cốc Nghi lại cảm thấy phản ứng của mình hơi quá, quay lại mở cửa hé ra một khe hở, khép hờ.
Tiểu Lai chạy lạch bạch về phía Cốc Nghi, giữa chừng còn trượt chân trên cái thảm màu vàng nhạt, ngã lăn mấy vòng đến choáng váng.
Cốc Nghi vừa cười vừa nhấc Tiểu Lai đã trở nên mũm mĩm hơn lên: “Nhóc đúng là hấp tấp, không phải trong bát vẫn còn đồ ăn vặt à?”