Chương 68

Mẹ của đứa bé định xin lỗi Cốc Nghi, nhưng lại thấy người giúp con cô không cả buồn nhặt sách, vội vã chạy về phía khúc rẽ.

Nó chạy trốn rất nhanh, như thể rất sợ Cốc Nghi sẽ phát hiện.

Cốc Nghi đuổi theo chạy hết mấy con ngõ, giữa chừng còn không cẩn thận va phải người đi đường. Anh vội vàng nói một câu xin lỗi rồi tiếp tục đuổi theo hướng nó bỏ chạy.

Rồi lại một thoáng bất cẩn, anh va vào l*иg ngực của một người đàn ông cao lớn nơi góc đường. Cốc Nghi vừa luống cuống đẩy người ta ra, vừa luôn miệng nói xin lỗi.

Một bàn tay với khớp xương rõ ràng bỗng giữ lấy cổ tay anh.

Cốc Nghi ngây ngẩn, ánh mắt đi từ dưới lên, trước hết nhìn thấy tay của đối phương, lại liếc nhìn chiếc áo sơ mi màu xám ngày trước, cuối cùng cố định ở khuôn mặt đã gần một tháng không gặp.

Cốc Nghi quay đi, hốc mắt phiếm hồng.

Anh bỗng đẩy gã đàn ông ra, trừng mắt với đối phương: “Chẳng phải cậu đi rồi sao? Quay lại đây làm gì?”

Quai hàm vì tức giận mà hơi bạnh ra, Kỷ Trạch vừa đau lòng vừa cảm thấy đáng yêu.

Gã không kìm lòng được mà cười thành tiếng.

Cốc Nghi nổi giận, quay người định bỏ đi, cánh tay mạnh mẽ đã đột nhiên vòng lấy vai anh, kéo anh về sau.

Kỷ Trạch ôm Cốc Nghi từ đằng sau, hấp thụ hơi ấm trên người anh, nhẹ nhàng cọ mặt lên cổ Cốc Nghi: “Được gặp em nên vui.”

Cốc Nghi chầm chậm phủ tay lên mu bàn tay Kỷ Trạch, hơi cúi đầu, để mặc cho Kỷ Trạch ôm mình như vậy, khe khẽ đáp: “Ừm.”

“Cậu… Đã đi đâu?”

Hơi thở nóng rực như có như không phả lên cổ Cốc Nghi: “Thu dọn cục diện rối rắm của mình.”

Tim Cốc Nghi như nghẹn lại, đắng chát ê ẩm: “Về sau… Không cho phép…”

Nói đến đoạn sau, trong giọng nói còn thêm chút tủi thân: “… Biến mất lâu như vậy.”

Kỷ Trạch lưu luyến không rời buông tay ra: “Như đang mơ vậy, có thể ở gần em đến thế.”

Cốc Nghi xoay người lại, bên môi Kỷ Trạch vẫn là nụ cười. Mặt gã thoáng hiện vẻ rã rời, nhắm mắt lại, trước khi Cốc Nghi kịp phát hiện, sắc mặt gã đã như bình thường.

“Cậu… Không sao chứ…?”

Cốc Nghi vươn tay lên muốn xoa bóp thái dương cho gã, nhưng lại rụt tay về trước khi chạm vào.

Kỷ Trạch lắc đầu: “Tôi thì có thể có chuyện gì được?”

Gã nhìn bầu trời đang dần tối: “Hẳn là nhanh thôi, ngoài em ra, sẽ không còn người nào nhớ đến tôi.”

“Có phải cậu lại định biến mất không?” Cốc Nghi càng nghĩ càng khó chịu, anh cũng không biết mình đang ấm ức vì điều gì. Cái ngày anh thấy 003 hóa thành những đốm sáng, mà anh thì vô dụng không thể làm gì được, cảm giác thất bại đó đột nhiên dâng lên: “Cậu…”

Kỷ Trạch bỗng xích lại, quan sát anh ở khoảng cách gần.

Mắt Cốc Nghi trợn to, nhưng không lùi lại.

Con ngươi thăm thẳm hiện ý cười, anh nghe thấy chất giọng trầm thấp của Kỷ Trạch.

“Bởi vì tôi muốn chỉ có em nhớ tôi.”

“Tôi chỉ cần một mình em.”

Cốc Nghi quay đi, vành tai đỏ hồng lọt vào mắt Kỷ Trạch.