Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phù Du

Chương 63

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Rất đau. Nếu như đổi thành tôi lúc này, người đã được tiên sinh yêu chiều, có khi tôi sẽ không chịu nổi dù chỉ một lần.” Đầu ngón tay trắng nõn lướt trên đoá hồng kiều diễm, Tứ Mộc ngửa đầu nhìn về phía trời đêm xa xăm: “Từ khi sinh ra chúng tôi đã không có nhà, số phận định trước là phải lang bạt. Về sau bị bắt về sở nghiên cứu, phải chịu hết thí nghiệm này đến thí nghiệm khác. Chúng tôi chưa từng thấy mặt trời, đương nhiên cho rằng màn đêm ở Trái Đất là vĩnh cửu.”

“Tôi không biết cái gì là phép tắc, nên tiên sinh dạy cho tôi.”

“Tôi luôn phạm sai lầm, tiên sinh không hề ngại phiền luôn sửa lỗi cho tôi.”

“Lần đầu tiên gặp anh, tôi hiểu lầm anh là người yêu của 003 bởi vì tôi nhìn thấy xúc tu tinh thần của nó.” Tứ Mộc khẽ thở dài: “Lúc ấy tôi đã định hỏi, nhưng tiên sinh ngắt lời tôi. Tôi không hiểu tại sao tiên sinh lại không cho tôi hỏi, nhưng tôi chọn nghe lời anh ấy, nhưng đồng thời tôi cũng nghĩ anh có quyền được biết.”

“Tôi chưa từng thấy xúc tu tinh thần nào dính người như thế, rõ ràng khoảng cách không đến một centimet, nó chỉ muốn dán lấy dây thần kinh của anh thôi.”

“Nhưng nó không dám.” Trải qua một thời gian quan sát, Tứ Mộc đưa ra được đáp án này: “Nó tới gần dây thần kinh của anh, thường xuyên thử vươn xúc tu tới. Một ngày tôi thấy không dưới bảy lần nó làm vậy, nhưng chưa lần nào nó thật sự chạm vào.”

“003 có từng nói cho anh biết xúc tu tinh thần đại diện cho cái gì không?”

Cốc Nghi rũ mắt, lắc đầu.

“Đại diện cho phần chân thật nhất của bản thân.” Tứ Mộc nói: “Trong tình huống bình thường, chúng tôi không thể khống chế chúng nó, nhưng chúng nó sẽ không tùy tiện hoạt động, trừ phi là với người yêu không muốn xa rời, hoặc với thù hận không thể kiềm chế.”

“Nếu như trái tim cậu ta vẫn luôn tồn tại oán niệm, vậy đã đủ để xúc tu tinh thần làm con người của cả một thành phố đánh mất khả năng suy nghĩ, và đương nhiên là chết.”

Tứ Mộc đến gần thêm một bước.

“Tiên sinh vì chuyện này mà bận bịu rất lâu, nhưng tình hình hiện giờ vẫn vượt quá phạm vi chúng tôi có thể khống chế.”

“Có lẽ… Chúng tôi sẽ bị trục xuất khỏi Trái Đất.”

Cốc Nghi rõ ràng ngừng thở trong một chớp mắt, trái tim như bị một tảng đá khổng lồ đè nặng: “Vậy Kỷ Trạch…”

“Chắc… Sẽ lại trở về vũ trụ.”

“Còn chuyện này nữa, tôi nghĩ tôi cũng nên nói cho anh.” Tứ Mộc hít một hơi thật sâu: “Dây thần kinh của anh… Rất ỷ lại nó…”

“Ngay cả những khi… Anh không nhìn về phía 003 thì dây thần kinh của anh vẫn luôn lại gần xúc tu tinh thần của nó. Rõ ràng hai bên đều hấp dẫn nhau, tại sao lại không chịu bước ra bước cuối cùng đó?”

Khuôn mặt Kỷ Trạch chậm rãi phác họa trong đầu Cốc Nghi.

Cổ tay bị Tứ Mộc túm lấy, đặt lên vị trí ngực trái.

“Vứt bỏ tất cả phân vân, vứt bỏ hết thảy những tạp niệm làm ảnh hưởng đến phán đoán.” Con ngươi trong suốt của Tứ Mộc phản chiếu khuôn mặt kinh ngạc của Cốc Nghi: “Cảm nhận trái tim mình nhảy lên.”
« Chương TrướcChương Tiếp »