Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phù Du

Chương 62

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngay cả con người còn sợ hãi, huống hồ là quái vật.

Ngón tay đang buông thõng của Cốc Nghi hơi gập lại, chậm rãi vươn về phía quái vật.

Anh muốn chạm vào nó.

Mang theo tình yêu và thương hại.

Xúc tu phát hiện, nó đã đưa Cốc Nghi ra khỏi viện nghiên cứu, ráng chiều đổ xuống nơi chân trời, ánh hoàng hôn đỏ đến lóa mắt.

Nó quay lại nhìn Cốc Nghi.

Khoảnh khắc đầu ngón tay sắp chạm vào, nó bỗng biến thành vô số đốm sáng.

“003?!!”

Cốc Nghi hốt hoảng muốn bắt lấy chúng.

Những đốm sáng màu trắng nhanh chóng tan biến, như mây khói thoảng qua, một cơn gió thổi tới đã vỡ nát vào trời hoàng hôn.

“003?! Cậu định đi đâu?!!!”

Cốc Nghi không biết phải làm sao đứng đó, nắm tay siết chặt, tiếc là anh không bắt được bất cứ thứ gì.

“Tôi có hơi buồn ngủ, để tôi ngủ một lát.”

“Không cần phải lo lắng cho tôi, tôi ở ngay trong dây thần kinh của em. Hãy cho phép tôi nhắm mắt nghỉ ngơi một thời gian.”

“Tôi vẫn luôn ở đây bên em, xin hãy tin tưởng tôi.”

Cốc Nghi hoảng hốt buông tay, đốm sáng cuối cùng trôi về phía bầu trời, anh run giọng đáp: “Được…”

Giây phút 003 đột nhiên biến mất, dường như có thứ gì bị thô bạo rút ra khỏi lòng anh, để anh trở nên phiền muộn, bất an, mất mát, bối rối.

Cho đến khi âm thanh của 003 xuất hiện trong đầu, anh mới hoàn toàn an tâm.

Nơi xa truyền đến tiếng còi liên tiếp, Cốc Nghi quay lại nhìn tòa nhà đồ sộ, rũ mắt tiếp tục đi về phía trước.

Một chiếc xe hơi chạy đến bên cạnh Cốc Nghi, Tứ Mộc mở cửa xe, vội vàng kéo Cốc Nghi lên.

“Hai người…”

Cốc Nghi sửng sốt nhìn Tứ Mộc, lại nhìn Phổ Sầm Tư ngồi đằng trước.

“Triệu chứng hôn mê của con người trong thành phố Tân Trung có dấu hiệu thuyên giảm, giờ cậu không nên xuất hiện trong tầm mắt của cảnh sát.”

Phổ Sầm Tư giải thích thay Tứ Mộc.

Cốc Nghi được đưa tới một tiệm hoa.

Tiệm hoa này rất lớn, từng ngóc ngách được bài trí tinh tế cẩn thận, mỗi đóa hoa đều được chăm sóc vô cùng tươi tốt.

Nhân viên đang cắt tỉa cành lá, cất tiếng chào hỏi thiếu niên trên ban công lộ thiên tầng hai.

Cốc Nghi không quan tâm, ngón tay mải mê đùa nghịch một chiếc lá xanh.

846 chui ra khỏi túi, dụi đầu vào ngực Cốc Nghi, hi vọng thu hút sự chú ý của anh.

Nhưng Cốc Nghi lại không hề có phản ứng.

Thiếu niên đi về phía Cốc Nghi, khua tay trước mặt anh, đến lúc này suy nghĩ của anh mới tập trung lại, vội vàng đặt 846 đang định chạy ra khỏi túi lên mặt bàn tròn.

“Anh đang nghĩ gì thế?” Tứ Mộc hỏi.

Đây là lần đầu tiên Cốc Nghi nhìn thấy Tứ Mộc ở thế giới thực, em có hơi khác với thế giới tinh thần.

Mắt trái em có đeo một cái bịt mắt màu trắng.

“Mắt cậu…”

Tứ Mộc nhìn ra nghi hoặc của anh, ngón tay mảnh khảnh thản nhiên chạm lên bịt mắt.

“Là vết thương từ hồi còn ở phòng thí nghiệm.”

“Không lành được sao?”

“Bọn tôi cũng không phải là vạn năng, có những vết thương không thể lành được. Trước khi gặp tiên sinh, tôi chỉ là một con quái vật còn chút hơi tàn.” Tứ Mộc lắc đầu: “Nếu không có tiên sinh, có khi tôi cũng không được hoàn chỉnh như bây giờ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »