Chương 61

Những trận sụp đổ đinh tai nhức óc trở thành khởi đầu của sự cố này. Xúc tu to bằng bắp đùi người đàn ông trưởng thành xuyên qua hành lang, lần lượt quét sạch từng người.

Mặt kính bỗng vỡ tung, từng mảnh vỡ rạch lên mặt con người, nhưng Cốc Nghi lại không có một vết xước.

Màn hình của toàn bộ máy móc bỗng đen sì, miếng sắt đang trói tay chân Cốc Nghi cũng tự động mở ra.

Cốc Nghi nhìn những con người nằm ngang nằm dọc kẻ ngã người ngồi bên ngoài, bọn họ ôm vết thương trên người, đáy mắt lấp kín hoảng sợ và không dám tin.

Xúc tu màu đen trườn qua mặt đất với đầy mảnh kính vỡ, bò đến bên cạnh Cốc Nghi, vô cùng ngoan ngoãn cúi đầu, nằm trên mu bàn tay anh.

Xúc tu thân mật cọ lên mặt Cốc Nghi, giống như một chú mèo to dính người.

Cốc Nghi đứng dậy, giật ra những máy đo lạnh buốt, vừa rồi bị điện giật nên anh thoáng lảo đảo, phải tựa vào máy móc, nhắm mắt đè lên thái dương.

Xúc tu màu đen nghiền nát những miếng kính vỡ, bò về phía một người. Giờ phút này nó chìm trong lửa giận, hận không thể làm những con người này lấy cái chết để trả giá.

“003.” Cốc Nghi yếu ớt gọi: “Về đây.”

Nó chán ghét nhìn con người, nhưng lại hiền lành dán lên Cốc Nghi.

Triệu chứng choáng váng đã bớt, Cốc Nghi rũ mắt, xoa xúc tu vừa lạnh vừa mềm: “Chúng ta đi thôi.”

Anh đang mặc một bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, chân trần giẫm lên mặt đất. Những mẩu thủy tinh đã bị xúc tu dọn sạch, ngay cả chút xíu mảnh vụn có thể làm Cốc Nghi bị thương cũng không được phép tồn tại.

Xúc tu dẫn đường cho anh, Cốc Nghi theo sau vừa đi vừa nhìn nó.

“Kỷ Trạch đâu?”

Xúc tu kêu một tiếng ục ục.

Cốc Nghi không hiểu ý nó.

Dây thần kinh được vuốt ve, Cốc Nghi cảm nhận được tình cảm đối phương truyền đạt.

Nó nói anh không cần lo lắng.

“Bảo Kỷ Trạch sắp tới đừng đến đây. Nơi này…” Cốc Nghi im lặng, cổ họng bỗng nghẹn đắng: “… Có người muốn bắt cậu ấy.”

Trái Đất sẽ không dung túng cho một 003 có sức mạnh kinh khủng như vậy.

Mặc dù Cốc Nghi chậm hiểu trong chuyện tình cảm, nhưng anh không phải người ngu ngốc.

Hành động lần này của 003 sẽ khiến nó bị bắt, tiền đề là con người tìm được nó.

Nhưng cứ ở lại thế giới tinh thần âm u lạnh gió mãi cũng không phải chuyện tốt. Nơi đó có một loại áp lực vô hình, đêm đen ngoài cửa sổ không thể nhìn thấy điểm tận cùng, màn sương dày đặc từ đầu đến cuối chưa từng tan đi.

Đúng là 003 đã sai.

Nhưng cũng đúng là không có ai nói cho nó biết cái gì là đúng.

Trước khi chào tạm biệt Tứ Mộc, Phổ Sầm Tư đã tiết lộ cho anh, 003 đã sống ở phòng thí nghiệm 5 năm.

Dùng từ sống cũng không đúng, phải nói là không ngừng bị tra tấn và làm thí nghiệm.

Dao giải phẫu rạch mở cái bụng mềm của chuột bạch, xé rách nội tạng ấm áp của con ếch xanh.

Mà 003 chính là chuột bạch và ếch xanh ẩn chứa bí mật.

Khi anh nhìn lớp kính một chiều, sợ hãi trong lòng bỗng gia tăng một cách vô cớ.