Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phù Du

Chương 51

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cốc Nghi tưởng là Kỷ Trạch thật lòng thả anh đi.

Nhưng tới giờ phút này, Cốc Nghi mới hiểu, gã chỉ đổi cách thức để ép anh trở về.

Xúc tu ngoan hơn bất cứ lần nào trước đó, nó đã không được gặp Cốc Nghi quá lâu rồi. Trước kia là Kỷ Trạch không cho phép nó tới gần, nó chỉ có thể buồn tẻ đứng bên ngoài nhìn.

Đó là bạn đời của nó.

Là người nó chọn.

Để cho bản thân giống con người hơn, Kỷ Trạch đã từng tự tiện dời hết những suy nghĩ độc ác đê tiện của gã lên người quái vật.

Quái vật là 003.

Và Kỷ Trạch cũng là 003.

Chỉ là niềm tin mà chúng có khác nhau.

Thứ duy nhất tương đồng, có lẽ chính là tình yêu kia.

Mỗi bước Cốc Nghi đi về phía trước, quái vật sẽ co lại về sau, chừa một khoảng cách.

Nó đang chọn nhượng bộ.

Cốc Nghi đứng bên cạnh cống thoát nước, quái vật bèn ngửa lên nhìn anh, dường như đang chờ đợi điều gì.

Cốc Nghi run rẩy vươn tay, chậm rãi xoa vài cái: “Trở về đi.”

Đợi đến khi xúc tu màu đen hoàn toàn biến mất, lưng Cốc Nghi đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Anh hít một hơi thật sâu.

Quay lại, đi về phía mây mù.

“Kỷ Trạch, tôi muốn gặp cậu.”

Trong đời, có rất nhiều chuyện con người không muốn đối mặt.

Ví dụ như năm Cốc Nghi 20 tuổi, tác phẩm anh vất vả điêu khắc bị thay tên đổi họ, người thầy anh luôn tôn kính từ đáy lòng chụp cho anh cái mũ ăn cắp.

Lại như quãng thời gian Cốc Nghi bôn ba khắp nơi, van xin người hại anh hãy chừa cho anh chút thương xót, ăn nói khép nép với họ, nhưng trong mắt những con người đó chỉ có đắc ý và khinh thường.

Anh sinh ra có mộng, có một linh hồn bền bỉ.

Tiếc là thế gian bất công.

Anh chấp nhận số phận.

Kỷ Trạch làm anh nhớ đến bản thân năm 19, cái thời đôi mắt vẫn luôn rạng ngời, trong lòng sáng tỏ mục tiêu.

Kỷ Trạch luôn lẳng lặng ngồi đó ngắm anh. Rõ ràng không hiểu điêu khắc, nhưng lại sẵn lòng thưởng thức tìm hiểu.

Cảnh vật xung quanh bắt đầu vặn vẹo, sương mù đậm đặc quẩn quanh ở phía trước.

Cốc Nghi túm góc áo, cất bước.

Anh lại thấy vầng trăng bàng bạc kia, thấy cây cối trụi lủi như những cái xác khô chết oan, bước vào trong màn sương dày đặc.

Lần này sương mù nặng hơn bất cứ lần nào trước đó, Cốc Nghi không thấy được phương hướng, chỉ có thể dựa vào trực giác để bước tiếp.

Cành cây đứt gãy xẹt qua mắt cá chân, ý lạnh xông vào da thịt.

Sương đêm như muốn nuốt chửng con người bé nhỏ.

Tiếng xúc tu trườn qua nhánh cây khiến người ta rùng mình, Cốc Nghi hít thở thật sâu, vẫn không dừng bước.

Chúng không trói buộc anh như những lần trước, chỉ ngoan ngoãn đi sau, giữ một khoảng cách an toàn.

Căn nhà dần xuất hiện trong tầm mắt, Cốc Nghi đi lên trước, chuẩn bị gõ cửa thì cánh cửa khép hờ đã bị gió thổi ra một khe hở.

Không thấy ai ở phòng khách lầu 1, Cốc Nghi vịn lan can, do dự bước lên tầng 2.

Anh tìm từng phòng cũng không thấy Kỷ Trạch.
« Chương TrướcChương Tiếp »