Gã có đi đâu, ở đâu thì liên quan gì tới anh.
“Rốt cuộc tên đó muốn làm gì vậy?!”
Tứ Mộc trở về từ thế giới hiện thực, giận đùng đùng chạy lên phòng sách trên tầng hai, tiếng sập cửa phải lớn gấp đôi bình thường.
Phổ Sầm Tư xoa lưng cho Tứ Mộc bình tĩnh lại: “Em lại tự ý ra ngoài à?”
“Giờ tất cả tin tức đều là…” Tứ Mộc suýt thì không thở được: “Gần mấy ngàn người đã hôn mê.”
“Tên đó…” Tứ Mộc siết chặt nắm đấm: “Người phụ trách, sao anh ta có thể làm vậy chứ/”
“Cậu ta hận con người.”
“Không được.” Tứ Mộc sốt ruột đến mức cắn móng tay: “Phải nghĩ biện pháp ngăn cản.”
“Không cần.”
Thế giới tinh thần là một không gian khác, Tứ Mộc và Phổ Sầm Tư có thể thoải mái ra vào lãnh địa của mình, nhưng họ không thể bước vào thế giới tinh thần của sinh vật có cùng đẳng cấp.
Bọn họ có thể ẩn vào thế giới tinh thần của con người là vì đối với bọn họ mà nói, con người được xem là sinh vật cấp thấp hơn.
Từ trước đến nay luôn là kẻ mạnh cắn nuốt kẻ yếu, báo săn xé nát linh dương. Định luật chưa từng sửa đổi.
003 nhất định sẽ trả thù con người.
“Người phụ trách?!”
“Anh không cho phép em mạo hiểm như vậy.” Thái độ của Phổ Sầm Tư cứng rắn hơn bao giờ hết, ngay cả giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo: “Mấy ngày tới hãy ngoan ngoãn ở lại đây.”
Tứ Mộc xông ra khỏi phòng, chạy về phòng ngủ.
Em định thử trở lại thế giới hiện thực, lại phát hiện xúc tu tinh thần cuốn lấy cổ tay mình.
Tứ Mộc tức đến mức mắt đỏ bừng, bỗng kéo cửa ra, định chất vấn Phổ Sầm Tư dựa vào cái gì mà không cho em trở về.
Kết quả lại đối diện với Cốc Nghi đang đứng ở cửa.
“Cậu…” Cốc Nghi nhẹ nhàng hỏi: “Cãi nhau với Phổ tiên sinh à? Ban nãy tôi ở dưới lầu không cẩn thận nghe được một chút.”
Tứ Mộc hít vào thở ra một hơi thật sâu: “Đâu có.”
“Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Cốc Nghi đã mơ hồ phát hiện ra. Những ngày gần đây Tứ Mộc luôn chơi đùa cùng anh, quấn lấy đòi anh ở lại thêm một thời gian nữa, nhưng lại không chịu tiết lộ bất cứ tin tức nào về tình hình ở thế giới hiện thực.
Thỉnh thoảng anh cũng sẽ hỏi.
Đầu tiên Tứ Mộc sẽ sửng sốt một lát, sau đó mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, xoa gáy trả lời anh rằng vẫn ổn.
Nhưng lần này đối diện với cặp mắt kiên định kia, cuối cùng Tứ Mộc cũng gật đầu.
“Thế giới mà chúng ta sống kia, loạn rồi.”
Đám người tấp nập trên đường, cao ốc hai bên xuyên thẳng vào mây, người đi đường vội vã, sốt ruột trở về nhà.
Ánh hoàng hôn chiếu lên khung cửa sát đất, thỉnh thoảng cũng có vài người qua đường bắt được lấy một buổi ánh dương trên lớp kính.
Kỷ Trạch ngừng bước, đầu ngón tay mân mê chiếc nhẫn đeo trên cổ.
Gã đã nói rất nhiều lời dối trá. Rồi dốc hết tất cả để che lấp cho chúng.
Cuối cùng người đắm chìm lại chỉ có mình gã.
Chiếc nhẫn này là một thứ nhỏ nhoi gã trộm được trong kí ức của Cốc Nghi, thứ gã có thể lấy đi cũng chỉ duy nhất vật này.