Chương 37

“Bởi vì tôi với tiên sinh vẫn luôn tìm anh…”

Xúc tu tinh thần bỗng xé tan không khí, tách trà trong tay bị đánh rơi xuống đất, không ai kịp thấy biến hóa xảy ra như thế nào.

Kỷ Trạch không đoán được suy nghĩ của hai kẻ trước mặt.

Gã ra tay với người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha trước, vì hắn trông có vẻ nguy hiểm hơn.

Phổ Sầm Tư thản nhiên ngồi đó, không có bất cứ động tác nào, nhìn thẳng vào xúc tu tinh thần của đối phương đang lao tới.

Tứ Mộc hoảng loạn, lập tức túm lấy con người duy nhất ở đây không hiểu tình thế, sốt ruột kêu lên với Kỷ Trạch: “Cậu dám chạm vào người phụ trách thử xem?!!”

Hốc mắt em đỏ lên, ngực phập phồng kịch liệt, xúc tu tinh thần nhắm thẳng vào dây thần kinh của Cốc Nghi.

“Chỉ cần cậu chạm vào tiên sinh của tôi, tôi sẽ không bao giờ tha cho người của cậu!”

Kỷ Trạch chuyển ánh mắt hung ác nham hiểm sang mặt Tứ Mộc.

Tứ Mộc không hề sợ hãi nhìn gã, lại tới gần dây thần kinh hơn một chút.

Cốc Nghi nhắm mắt lại, để đảm bảo hình ảnh trước mặt anh không phải là ảo giác.

Bởi vì Tứ Mộc chạm vào anh, anh nhìn thấy được đống xúc tu tinh thần mà mắt người không thể bắt giữ.

“Kỷ Trạch…”

Cốc Nghi gọi gã.

Xúc tu tinh thần chậm rãi thu hồi.

Tứ Mộc nhẹ nhàng thở ra, em buông Cốc Nghi, hốc mắt ướŧ áŧ, hơi cúi đầu.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi thật sự không còn cách nào khác.”

Cốc Nghi hồi hồn, khẽ lắc đầu: “Không sao không sao…”

Phổ Sầm Tư đi tới, ôm lấy Tứ Mộc, vuốt mái tóc mềm mại của em.

“Tiểu Tứ Mộc…”

Tứ Mộc lại hất tay Phổ Sầm Tư ra: “Sao lúc nào tiên sinh cũng không để ý bản thân vậy?”

Em không thèm để ý tới Phổ Sầm Tư, quay sang nói với Kỷ Trạch: “Chúng tôi không có ác ý, cũng sẽ không làm gì người yêu cậu, tôi hi vọng sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như vừa rồi nữa.”

Phổ Sầm Tư có lí do để sầm mặt với Kỷ Trạch.

Hắn và Tứ Mộc vốn đang trải qua ngày tháng yên bình, nhưng Kỷ Trạch lại suýt làm lộ thân phận phi nhân loại của mình.

Nếu như để phòng thí nghiệm phát hiện sự tồn tại của bọn họ, đến lúc đó rất có thể Tiểu Tứ Mộc sẽ lại bị cuốn vào.

Tứ Mộc có thể hồn nhiên tươi cười với bọn họ, là vì em không quan tâm đến những chuyện đó. Với người xa lạ, em vẫn luôn dùng trái tim thiện lương đối đãi.

Nhưng Phổ Sầm Tư cần phải suy tính đến không gian sinh tồn của Tứ Mộc và mình.

Tứ Mộc khom lưng định xử lý mảnh vỡ trên mặt đất, Phổ Sầm Tư lo em sẽ bị cắt vào tay nên kéo người vào lòng, tự nhiên lại thân mật hôn lên trán em: “Đợi lát nữa anh sẽ xử lý, Tiểu Tứ Mộc lại pha thêm một tách trà nữa có được không?”

Tứ Mộc trừng mắt với Phổ Sầm Tư, vẫn còn giận vì chuyện vừa rồi.

Tâm trạng Phổ Sầm Tư không khỏi trở nên tốt đẹp.

“Như cậu thấy đấy, chúng tôi cũng giống cậu, nhưng có vẻ như cậu vẫn chưa học được luật lệ của Trái Đất.”