Hắn đi qua từng cánh cửa điện tử, đi tới một hành lang dài dằng dặc. Hai bên hành lang có rất nhiều phòng, mặt tường ngay gần Cốc Nghi được chế tạo từ loại thủy tinh cứng rắn nhất.
Bên trong hình như đang nuôi dưỡng sinh vật nào đó.
Cốc Nghi tiến về phía trước, mặt kính bỗng bị một chiếc đuôi khổng lồ quất vào, dọa cho anh vội vàng lùi về sau.
Đó là một con cá sấu có hình thù kì quái.
Trên đầu nó có rất nhiều mắt, còn có vài lỗ lồi lõm.
Cốc Nghi ngừng thở, cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước, sống lưng bỗng trở nên lạnh lẽo, hơi lạnh gần như đâm thẳng vào xương tủy.
Những cái lỗ đó đều là hốc mắt của quái vật sau khi bị móc mất con ngươi!!!
Cốc Nghi cố nén cảm giác buồn nôn, lập tức chạy đi. Anh đè lại trái tim đang hoảng loạn, đỡ tường hít thở thật sâu.
Quái vật ở trong mặt kính bên này là ba con cáo dị dạng có lớn có nhỏ, đuôi của chúng rất to, nhưng không có lông, mắt màu trắng, tiếc là… Nó chỉ có một móng vuốt.
Mỗi một bước lại khiến trái tim Cốc Nghi nặng nề thêm một phần.
Anh như người mất hồn đi đến căn phòng cuối cùng, suy sụp ngước lên nhìn.
Lập tức sửng sốt.
Một thứ đen như mực, cao chừng nửa người, cùng với vô số xúc tu cuồng loạn.
Đó là… 003.
Anh thật sự không dám nghĩ.
Xúc tu màu đen rõ ràng đã bị cắt mất một khúc, dòng máu màu xanh lục không ngừng trào ra. Nó không ngừng đập vào lớp kính, phát ra từng tiếng đinh tai nhức óc.
Tay như thể dính lên vô số loại máu, có màu lục, có màu lam, chúng không ngừng biến hóa, cuối cùng hợp lại thành một màu đỏ tươi chói mắt.
Máu thuận theo lòng bàn tay anh, róc rách chảy xuống mặt đất, nhuộm đỏ mũi giày.
Cốc Nghi nhìn tay mình, gắt gao cắn môi.
Đây là chuyện gì…
Là chuyện gì chứ…
Anh bất lực lùi về sau một bước, ngã ngồi xuống đất, tuyệt vọng nhắm mắt lại, im lặng mà khóc.
Rốt cuộc anh đã làm loại công việc gì thế này…
Anh đã tự tay đưa không biết bao nhiêu đứa nhóc đó vào con đường chết…
Cốc Nghi sụp đổ ôm đầu, tay bấu lấy tóc, muốn dùng cơn đau của thể xác để che đi nỗi khổ sở che trời lấp đất trong lòng.
Có một bàn tay ôn hòa bọc lấy tay anh, có người ôm anh vào lòng.
“Cốc Nghi, chuyện này không trách em.” Trái tim Kỷ Trạch cũng bị bóp nghẹt: “Đừng nghĩ nữa, có được không?”
“Nếu em không thể tiếp thu, tôi có thể giúp em quên đi…”
“Tôi sẽ không quên.” Cốc Nghi ngẩng lên, cặp mắt đỏ hồng, nước mắt trượt xuống cằm: “Tôi không muốn.”
Con ngươi màu đen nhìn khuôn mặt quật cường kia.
“Được.” Kỷ Trạch khàn giọng đáp.
Cốc Nghi như người bị ngâm dưới nước, anh liều mạng giãy giụa, từng ngụm nước lạnh lẽo rót vào lá phổi, nhưng khoảnh khắc sắp chìm xuống nước, anh cuối cùng cũng túm được một khúc gỗ nổi.
Kỷ Trạch rũ mắt nhìn người con trai đang không ngừng nức nở trong lòng mình, xúc cảm sâu trong mắt dập dờn muôn chùng. Gã đau lòng hôn lên những sợi tóc mềm, từng xúc tu tinh thần duỗi về phương xa.