Anh đã chăm sóc chúng nó lâu như vậy. Không cần phải đối chiếu với hình ảnh dữ liệu anh cũng có thể đại khái nhận ra được.
Những quái vật anh từng chăm sóc, số lượng đội tuần tra đột ngột tăng lên, cùng với lượng xe vận chuyển nhiều hơn hẳn trước kia.
Lúc Cốc Nghi mới tới viện điều dưỡng, xe vận chuyển sẽ chỉ tới vào đầu tháng, một tháng một lần, sau khoảng bốn lần, đến tháng này đột nhiên đổi thành một tuần một lần.
Anh rũ mắt giúp quái nhỏ xử lý vết thương.
Có một con rất ngoan dụi đầu vào lòng bàn tay anh.
Anh biết nó.
Cốc Nghi khẽ cắn môi dưới, chịu đựng sự khó chịu đang hiển hiện nơi đáy lòng, dịu dàng lau vết thương đang trào máu.
Nếu như quái vật nhỏ không thể quen với cuộc sống trên Trái Đất, chúng nó sẽ được phân phối cho con người, sống chung với họ.
Viện trưởng đã từng nói với bọn họ như vậy.
Chẳng lẽ lại có người đối xử tệ hại với chúng ư?
Tại sao chúng lại về đây?
Còn thương tích đầy mình như vậy.
Cốc Nghi làm xong việc thì vội vàng đi tới tòa nhà to lớn đằng sau.
Anh không tìm được viện trưởng, nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông mắt xanh.
“Đúng lúc tôi muốn tìm cậu đây.”
Verheydt nở nụ cười, đóng lại xấp tài liệu trong tay.
Gã con lai này có ngoại hình phi phàm. Nhưng nụ cười của gã lại làm Cốc Nghi không thoải mái.
Gần đây phòng thí nghiệm đang được bí mật xây dựng đằng sau viện điều dưỡng. Dự tính thì đến tháng 7 nó sẽ chính thức trở thành một trong những viện phụ.
Bắt đầu từ năm có một nhà nghiên cứu cấp cao phản bội tổ chức chạy trốn, thành quả nghiên cứu dưới tên QW cũng mãnh liệt tuột dốc. Từng viện phụ bị niêm phong, lần lượt bị những trận hỏa hoạn quét sạch.
Như thể có ai đó đang theo dõi bọn họ.
Một trong những viện trưởng mới nhậm chức, cũng chính là Verheydt, đã phái người điều tra nguyên nhân vụ cháy, nhưng đều không thu hoạch được gì.
Bốn tòa nhà mà không để lại một chút dấu vết. Dù là vân tay hay máy giám sát, thậm chí một sợi tóc cũng không phát hiện được.
“Chào ngài.”
Cốc Nghi tưởng đối phương là người cấp trên phái tới, lập tức đứng thẳng: “Ngài tìm tôi có việc gì không? Viện trưởng… Không có ở đây sao?”
Gã đi tới trước mặt Cốc Nghi, trong đôi mắt vẫn là nụ cười ấy.
“Muốn nhờ cậu giúp một việc.”
Nửa tháng trước, lại có một phòng thí nghiệm bốc cháy, ngọn lửa nóng bỏng lan ra từ kho dữ liệu, cứ thế điên cuồng đốt tới kí túc xá nhân viên và phòng làm việc của viện trưởng.
Nơi đó lại vừa hay thuộc quyền quản lý của Verheydt.
Rơi vào đường cùng, gã buộc phải dời một lượng lớn sinh vật vũ trụ tới nơi khác.
003 đã trở thành vật thí nghiệm gần năm năm, nó là đối tượng nghiên cứu trọng điểm, tiếc là đám nhân viên nghiên cứu kia quá ngu, không có một chút tiến triển nào.
“Có thể dẫn tôi tới gặp 003 một chút không?”
Verheydt còn xích lại gần Cốc Nghi, hô hấp của gã như có như không rơi trên tai anh: “Cốc tiên sinh.”