Ngoại truyện về hơn 100 lần gặp gỡ - Chương 5

Lạnh quá.

Không biết đã dầm mưa bao lâu rồi.

Cốc Nghi do dự một hồi, thấy Kỷ Trạch trông cũng không giống người xấu, cuối cùng mở miệng.

“Nhà tôi ở ngay gần đây, nếu anh không ngại…” Cốc Nghi nhìn Kỷ Trạch có phần đáng thương, nói tiếp: “Đến chỗ tôi trú mưa một lát nhé?”

Nhà Cốc Nghi không rộng lắm, ở một mình thì cũng ổn.

Nhưng Kỷ Trạch 1m87 vừa bước vào, căn phòng lập tức trở nên thật nhỏ hẹp.

“Anh đi tắm nước nóng đi.” Cốc Nghi không thể không mềm lòng với Kỷ Trạch cũng là trẻ mồ côi: “Để tôi tìm quần áo cho anh.”

Kỷ Trạch đứng ở cửa không nhúc nhích, nước đọng trên quần áo không ngừng nhỏ xuống chân.

Gã cúi xuống nhìn: “Xin lỗi.”

Sàn nhà sạch sẽ bị gã làm bẩn rồi.

“Tôi sẽ ra ngoài đứng.”

Mục đích của quái vật chỉ là được theo Cốc Nghi về nhà, giờ đã đạt được.

Giờ phút này trái tim nó đập quá nhanh.

“Không sao đâu.” Cốc Nghi tìm được một bộ quần áo rộng rãi mà kín đáo, đưa cho gã: “Anh dầm mưa lâu như vậy, đi tắm nước nóng sẽ tốt hơn. Đừng từ chối, mau đi đi.”

Mặc dù chỗ ở của Cốc Nghi tương đối nhỏ, nhưng anh thu dọn gọn gàng, ngay cả bít tất trong tủ quần áp cũng được để ngay ngắn.

“Hình như hôm nay không có ai ra đường.” Cốc Nghi cảm thấy khó hiểu đứng bên cửa sổ: “Là do mưa to quá à?”

Kỷ Trạch tắm xong, mặc quần áo của Cốc Nghi ra ngoài.

“Kỷ Trạch, sao hôm nay anh lại ngồi ven đường vậy?”

Trên đường về, Kỷ Trạch đã nói cho Cốc Nghi tên của mình.

“Gặp phải chút chuyện không được như ý muốn.” Kỷ Trạch thuần thục nhếch miệng: “May mà gặp được cậu.”

Ngoại hình của Kỷ Trạch không khác gì mấy vị minh tinh trang điểm tinh xảo trên các trang poster, ngũ quan rõ nét, hốc mắt sâu, ánh mắt nhìn người khác luôn mang nặng tình cảm.

Cốc Nghi bị ánh mắt ấy làm mất tự nhiên, vội dời mắt.

“Công việc không được ổn lắm.” Kỷ Trạch biết phải làm gì để thu hút sự chú ý của Cốc Nghi: “Bị đồng nghiệp xa lánh, hôm nay vừa từ chức, về sau không biết có thể làm gì, thôi thì sống ngày nào hay ngày ấy.”

Cốc Nghi rót cho Kỷ Trạch một cốc nước ấm: “Không sao đâu, cùng lắm thì mình lại tìm một công việc khác, đừng suy sụp như vậy.”

“Ừ.” Kỷ Trạch nhận cốc nước.

“Trước kia anh làm gì?”

“Java back end.”

Cốc Nghi tìm lời an ủi, liên tục cổ vũ Kỷ Trạch.

Anh nói rất nhiều, đột nhiên nhớ ra đối phương chỉ là một người đàn ông xa lạ mới gặp chưa được ba tiếng, vội vàng nuốt lại những lời sau đó.

“Hình như tôi nói hơi nhiều.”

Cốc Nghi ngượng ngùng cười.

Anh không biết rốt cuộc người ta gặp phải chuyện gì, tự dưng lại nói đủ thứ linh tinh như vậy, chắc đối phương thấy phiền lắm.

“Cậu nói rất đúng.”

Kỷ Trạch vẫn rất lịch sự: “Hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu, nếu như không có cậu, chắc giờ tôi vẫn còn ở bên ngoài dầm mưa.”

Mưa ngoài cửa sổ không có ý định ngừng, ngược lại càng lúc càng lớn. Đột nhiên, một tia sét bổ xuống, theo sau đó là tiếng sấm đì đùng.