Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phù Du

Ngoại truyện về hơn 100 lần gặp gỡ - Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cốc Nghi không nói không rằng khiến Kỷ Trạch sợ hãi.

Nước mưa xối lên người Cốc Nghi, anh trợn mắt nhìn, từng giọt nước xuôi theo khuôn mặt chảy xuống.

Gã không gây tổn thương cho anh.

Gã cho anh dù che mưa.

Gã không phải là người.

Nhưng hình như cũng không có ác ý.

Cốc Nghi hơi hé miệng, định nói gì đó, nhưng dây thần kinh bỗng bị xâm nhập, dẫn đến việc anh không thể không nhắm mắt lại, cơ thể ngã xuống.

Xúc tu bay nhanh tới sau anh, vội vàng ôm anh vào lòng.

Kỷ Trạch rũ mắt, ánh nhìn rơi xuống hai chiếc dù lẻ loi trơ trọi.

Gã siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên.

Tại sao… Tại sao… Lại bất cẩn như vậy…

Kỷ Trạch không cam tâm dừng bước ở đây. Gã càng thêm nghiêm ngặt trông giữ xúc tu màu đen, nhiều khi đến thế giới tinh thần của Cốc Nghi cũng không chịu mang theo nó.

Gã muốn che giấu sự thật mình không phải là con người.

Gã muốn Cốc Nghi có thể yêu mình.

Nhưng Kỷ Trạch không ngờ rằng lần thứ hai gặp mặt đó, sự im lặng của Cốc Nghi không phải vì anh muốn chạy trốn, mà là nội tâm anh đang đấu tranh rốt cuộc đối phương là người tốt hay hay là người xấu.

Đối phương không có ý định làm tổn thương anh.

Lúc ấy Cốc Nghi còn nghĩ nhặt dù che mưa lên trả cho Kỷ Trạch.

Nhưng xúc tu tinh thần của Kỷ Trạch đã nhanh hơn một bước.

Còn có rất nhiều chuyện Kỷ Trạch không biết.

Trong hơn 100 lần gặp gỡ đó, không phải lần nào Cốc Nghi cũng từ chối gã.

Giai đoạn trước có lần gã ở trong hình dạng 003, gặp Cốc Nghi ở bên con hồ sâu trong rừng rậm.

Xúc tu màu đen thoát ra khỏi mặt nước, bọt nước tung tóe cũng hù dọa Cốc Nghi.

Cốc Nghi vội vàng bỏ chạy, nhưng anh không chạy xa.

Anh núp sau một gốc cây cổ thụ, cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía mặt hồ. Xúc tu đang rũ xuống bên hồ, dáng vẻ bi thương mà cô độc.

Giống như một con rắn chúa bị tổn thương.

Cốc Nghi khẽ cắn môi dưới, trong lòng lại sản sinh chút xúc động.

Trước khi Kỷ Trạch gặp được Cốc Nghi.

Gã vẫn luôn cho rằng con người là một loại sinh vật được tạo thành từ ô uế nhơ bẩn. Họ có thể vì ham muốn của bản thân mà vứt bỏ đạo đức và phẩm hạnh. Trình độ ác độc vượt lên trên tất cả các sinh vật khác ở Trái Đất.

Trong mắt Kỷ Trạch, mọi người khác nhau cũng chỉ là bẩn thỉu và ô uế chiếm bao nhiêu phần trăm trong dây thần kinh.

Tại sao dây thần kinh của Cốc Nghi lại sạch sẽ như vậy?

Sự tò mò nảy sinh từ lần đầu họ gặp nhau.

Ấm áp, lần đầu tiên Kỷ Trạch tiếp xúc với từ này, là khi gặp được Cốc Nghi.

Trong đồng cỏ mô phỏng của hệ thống sinh thái, Cốc Nghi kéo ống quần lên, bước vào dòng suối nhỏ, đi tới bên cạnh nó, nở nụ cười hiền lành lương thiện với nó.

Ánh nắng mặt trời, độ ẩm trong không khí, nước suối lạnh buốt, tất cả đều là do con người ở phòng thí nghiệm chế tạo ra.

Sinh vật vũ trụ màu đen đang nằm trên tảng đá giương mắt, ánh mặt trời màu vàng kim xuyên qua khe hở giữa những ngón tay của Cốc Nghi.
« Chương TrướcChương Tiếp »