Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phù Du

Ngoại truyện về hơn 100 lần gặp gỡ - Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Là chuyện tốt.

Kỷ Trạch đứng dậy trở về, trong đầu lên kế hoạch cho lần gặp tiếp theo, tự hỏi lúc đó gã nên nói gì, nên làm gì để Cốc Nghi lại cười với gã một cái.

Lần thứ hai, họ gặp nhau vào một ngày mưa.

Cốc Nghi ngập ngừng đứng trước một cửa hàng, rũ mắt nhìn mũi chân, nghi hoặc tại sao anh lại không thấy ai bên trong.

Tiếng mưa rơi tí tách phủ lên tiếng bước chân, khi Kỷ Trạch che dù đi đến trước mặt thì Cốc Nghi mới sực tỉnh.

Hormone nam tính mãnh liệt bao phủ lấy anh, Cốc Nghi ngẩng lên, trông thấy trên khuôn mặt người đàn ông cao to kia có nụ cười thật dịu dàng.

Cốc Nghi lên tiếng muốn hỏi đối phương là ai.

Đối phương thu dù, nước mưa trên mặt dù trượt xuống chóp, nhỏ từng giọt lên mặt đất.

Người đàn ông mở miệng trước, giọng gã trầm thấp, khàn khàn, như thể đã luyện tập câu nói này cả trăm lần.

“Chào cậu, tôi là Kỷ Trạch.” Đáy mắt gã thấm đẫm ý cười: “Xin hỏi cậu là?”

“Cốc… Cốc Nghi.”

Hai người đứng ngay sát gần, Cốc Nghi ngượng ngùng nở nụ cười, dịch sang bên cạnh một bước: “Có phải tôi chặn đường của anh không?”

Người kia lắc đầu.

“Không.” Gã nhìn ra màn mưa tầm tã: “Tôi đến tránh mưa.”

“Nhưng anh có ô che mưa mà?” Cốc Nghi không hiểu.

“Ống quần dễ bị ướt.”

Trước khi đến, Kỷ Trạch đã làm đủ bài tập, gã nghĩ đến những gì Cốc Nghi sẽ nói, tự hỏi mình nên trả lời thế nào, xong xuôi mới dám kéo người vào thế giới tinh thần.

“Có muốn đợi trời mưa nhỏ lại rồi cùng đi không?” Kỷ Trạch hỏi.

Cốc Nghi lắc đầu: “Cảm ơn Kỷ tiên sinh, tôi ở đây đợi thêm một lát nữa là được.”

“Có lẽ cơn mưa này sẽ không ngừng trong hôm nay đâu.” Kỷ Trạch đưa dù che mưa trong tay cho anh: “Cái này cho cậu, cầm lấy đi.”

Cốc Nghi do dự ngẩng đầu, trông thấy nụ cười bên môi Kỷ Trạch, vô thức cầm lấy dù che mưa.

“Kỷ tiên sinh…”

“Tôi có cách để về.”

“Vâng.”

Trên cán dù vẫn còn nhiệt độ từ đầu ngón tay đối phương, nội tâm Cốc Nghi xuất hiện sự cảm kích với người xa lạ này: “Kỷ tiên sinh có thể đợi tôi nửa giờ không? Nhà tôi ở ngay gần đây thôi, tôi sẽ về lấy dù rồi trở lại đây trả dù cho ngài.”

“Được.”

“Cảm ơn Kỷ tiên sinh.”

“Không cần khách khí.”

Lần này khoảng cách giữa bọn họ rút ngắn rất nhiều, tiếc là, Kỷ Trạch không nắm bắt được cơ hội.

Cốc Nghi trở lại sớm 10 phút.

Lúc ấy xúc tu đang nằm trên vai Kỷ Trạch, trông như một con rắn to lớn đang bảo vệ chủ nhân. Mà trên mặt Kỷ Trạch cũng không còn nụ cười ban nãy, mà trong mắt còn ngập đầy hung ác tàn độc.

Dù trên tay rơi xuống.

Xúc tu và Kỷ Trạch đồng thời nhìn về phía Cốc Nghi.

Người bình thường khi phát hiện vật thể phi nhân loại, phản ứng đầu tiên là né tránh.

Cốc Nghi liên tiếp lùi về sau mấy bước.

Xúc tu vội vàng trốn ra sau lưng Kỷ Trạch, mà nét mặt gã cũng trở nên bối rối.

Gã không phải là người.

Đó là suy nghĩ duy nhất của Cốc Nghi đang đứng trong mưa.
« Chương TrướcChương Tiếp »