Một lát sau đó.
Có một mùi gì đó quái lạ bốc lên, nhanh như một tia chớp bắn qua kẽ hở, thẳng đến bồn tắm.
Cùng lúc ấy có ai đó đằng đằng sát khí hét lớn:
"Thuốc diệt côn trùng, mua một tặng một, bảo đảm công hiệu, gϊếŧ phát chết
liền. Đây là sản phẩm tốt nhất dành cho khách sạn, nhà nghỉ!"
"Ai da, Nguyên Bảo đại nhân ngươi thấy chưa, thật ra ngươi đâu có cần phải
che chắn như vậy, ngươi xem, thân hình ngươi béo phì như thế này, ngươi
chặn ở đó, không thấy mệt hay sao hả?"
Nguyên Bảo đại nhân chậm
rãi xoay người, đưa mông về phía Mạnh Phù Dao lắc lắc bảy tỏ thái độ bất hợp tác. Mạnh Phù Dao lập tức giơ tay ra túm nó lại.
"Ta cảm
thấy là giữa chúng ta có một số hiểu lầm, mà hiểu lầm này cần phải được
khai thông. Mi đến đây đi, không cần che chắn nữa đâu, hãy kể cho ta
nghe tình cảm thầm yêu trộm mến, lσạи ɭυâи của ngươi đối với chủ tử, ta
sẽ nghĩ cách giúp mi nhé."
Nguyên Bảo đại nhân giơ móng vuốt ra,
đau khổ che mặt lại, nhìn vẻ mặt thờ ơ của Mạnh Phù Dao mà cảm thấy e
thẹn, haizzz, chủ tử sao lại thích kẻ dở hơi như vậy nhỉ...
"Mi
với ta có hiểu nhầm, để ta giải thích trước cho mi nhá?" Mạnh Phù Dao
dẻo miệng nói, thuận tay với lấy một bình rượu trên giường, đập mạnh lên bàn.
"Ta buồn lắm, muốn nói nhiều lắm nhưng lại không biết nói
với ai, ta rất yêu anh trai ta, ta không sợ nói cho mi biết đâu, rất
yêu, ta buồn quá à..."
Nguyên Bảo đại nhân ganh tị vô cùng, suýt
chút nữa không khống chế được đã nhổ một sợi lông tuyệt thế trên mông
đít mình --- Người nào cũng có anh em, ta một trăm năm cũng chỉ có một
mình, con người chỉ có mười tháng, sao ta không được giống như vậy nhỉ?
"... Ta buồn quá à..." Mạnh Phù Dao vỗ ngực bình bịch, tu rượu ừng ực, "Ta
khó xử quá..." ầm ầm... "Ta không biết làm sao bây giờ nữa..." Bình
bịch, ầm ầm...
Nguyên Bảo đại nhân há miệng to, trừng mắt nhìn kẻ điên đang bị say rượu kia --- đây có phải là động kinh không nhỉ? Mạnh
Phù Dao này chính là con gián mà, cho dù có bị đè bẹp bầm dập vẫn sống
sờ sờ. Sao tối nay lại bị động kinh, không thèm nhìn chủ tử tắm, thật sự buồn muốn chết luôn sao?
Nguyên Bảo đại nhân hiền lành tốt bụng
có hơi không đành lòng khi nhìn thấy như vậy, nó bắt đầu đắn đo suy nghĩ có nên cho Mạnh Phù Dao nhìn lén qua khe hở xem một cái không...
Ừm... chỉ liếc một cái thôi... chắc không sao đâu nhỉ? Bây giờ chủ tử cũng tắm xong rồi mà...
Mạnh Phù Dao đâu có biết rằng, căn bản là ý định của nàng và suy nghĩ của
con chuột mập chẳng ăn nhập gì với nhau. Lòng nàng cảm thấy buồn thật
sự, sau khi tới Diêu thành này nàng quả thật rất căng thẳng. Chính vì
nàng mà cả nhà Hồ lão gia người Hán đều bị gϊếŧ chết hết, sau đó nàng
cũng không có thời gian suy nghĩ xem xét lại những việc đã trải qua.
Thình lình Nguyên Chiêu Hủ lại đến vào lúc này, trái tim nặng trịch của
nàng lại bị gợn sóng lăn tăn. Nàng cảm thấy xấu hổ, vui mừng, an tâm,
nhưng mà vui mừng qua đi nàng lại cảm thấy mình buồn bực vì bị chìm ngập trong một con nước lớn.
Đầu nàng choáng váng, mơ mơ màng màng,
thấp thỏm buồn bực. Trong lòng mâu thuẫn như sóng triều trào dâng. Nàng
muốn hành động theo trái tim nhưng lý trí lại không cho phép, rối như tơ vò, cắt mãi không đứt.
Haizzz, không phải là độc phát chứ? Mạnh
Phù Dao vỗ mặt mình, lẩm bẩm. Nàng nhìn thấy Nguyên Bảo đại nhân đang tò mò nhìn nàng chằm chằm, tròng mắt đen nhánh ướŧ áŧ lóng lánh, tựa như
những hạt châu.
"Haizz, ta biết mi hiểu được tiếng người, nhưng
mi đâu có biết đọc chữ đâu." Mạnh Phù Dao tinh ranh cười, vuốt ve Nguyên Bảo đại nhân, sau đó lại vứt nó sang bên cạnh. Mạnh Phù Dao không để ý
đến xung quanh nữa, ủ rũ nằm bò xuống mặt bàn, chấm nước trà viết chữ
lên mặt bàn.
Nguyên Bảo đại nhân lại lắc lắc cái mông, chuẩn bị
rời đi. Đột nhiên bất động nhìn xuống chữ trên mặt bàn, ngẫm nghĩ, đặt
mông ngồi xuống đối diện Mạnh Phù Dao, lấy trong cái yếm ra một quả nhỏ, từ từ gặm
Mạnh Phù Dao nhìn thấy Nguyên Bảo đại nhân bày ra tư
thế chuẩn bị lắng nghe thì không khỏi cảm thấy buồn cười, chuột dù sao
cũng vẫn là chuột, không thể bắt nó có chỉ số IQ cao như người được, sao hôm nay gió mát thế nhỉ? Kệ nó, cho dù thế nào thì nó vẫn là một con
chuột, Mạnh Phù Dao không thể nén nỗi buồn trong lòng mình thêm phút
giây nào nữa.
Ánh trăng trong veo, hương hoa thoang thoảng, gió như từ tận chân trời thổi đến người đang ở trong phòng.
Nàng băn khoăn có nên bày tỏ tâm sự của mình không.
"Thật may ngươi chỉ là một con chuột, nếu như ngươi là người thì ta thật
chẳng dám nói ra đâu." Mạnh Phù Dao cười tít mắt nhìn Nguyên Bảo đại
nhân, "Ta cũng không tin mi có thể nói hết những gì ta bày tỏ, bằng cách kêu chít chít cho chủ tử của mi nghe."
Nguyên Bảo đại nhân cúi đầu gặm trái cây chóp chép.
"Haizz... chủ tử mi..." Mạnh Phù Dao mặt ủ mày chau nhìn chằm chằm qua khe hở lộ
ra ánh sáng nhàn nhạt trên vách, vẻ mặt tựa như có nhìn thấy bảo tàng
trước mặt cũng chẳng thèm lấy, nàng chậm rãi viết chữ lên mặt bàn: "Nói
cho ta biết, ta nên đối với hắn như thế nào?"
Nguyên Bảo đại nhân nhai chóp chép, càng lúc càng ra sức gặm, mới mấy phát chỉ còn lại cái hột.
"Không cần tức giận như vậy." Mạnh Phù Dao mỉm cười nhìn nó, nói "Tình yêu
không có kết quả tốt đẹp đâu, Nguyên Bảo à, ta khuyên mi, đừng nên yêu
chủ tử mi nữa, hắn không phải của mi, cũng không phải của ta. Mi suốt
ngày cứ liều mình chặn lại hoa đào của hắn, không thấy mệt mỏi hay sao?"
Nguyên Bảo đại nhân tập tức giương móng lên, cầm hột trái cây ném chuẩn xác
vào miệng Mạnh Phù Dao đang há to. Mạnh Phù Dao bị đánh lén đột xuất
thiếu chút nữa cổ họng đã bị nghẹn. Nàng tức giận nhổ hột trái cây ra,
mắng to, "Con chuột này t*ng trùng lên não hay sao hả!"
Mắng một
trận xong, bỗng nhiên nàng hạ hỏa, Mạnh Phù Dao đặt cằm lên bàn, uể oải
viết: "Haizz, dù sao cũng không phải là của ta..."
Nguyên Bảo đại nhân liếc mắt khinh bỉ nhìn Mạnh Phù Dao, bảy tỏ rành rành suy nghĩ của mình: "Ngươi thật là nhu nhược mà."
"Mi thì biết gì hả." Mạnh Phù Dao lười biếng tiếp tục viết, "Mi nghĩ rằng
ta là kẻ muốn yêu mà không dám yêu không dám thổ lộ sao? Ta chỉ không
muốn hại hắn mà thôi. Ta nhất định phải rời xa hắn, vì ta không muốn hắn gặp trái ngang, lầm lỡ cả đời."
Nàng ngây ngốc đắm đuối nhìn về phía chân trời xa xôi, bỗng nhiên vỗ xuống mặt bàn, cầm bầu rượu lên ra sức uống.
Muôn vàn tâm sự, ngàn sợi buồn vương, những điều này sẽ khiến Mạnh Phù Dao
không còn phóng khoáng tiêu diêu tự tại nữa, nàng không thích như vậy,
bèn dùng rượu để xóa sạch hết tất cả.
Nàng ngửa đầu tu ừng ực ừng ực, dòng rượu mát lạnh chảy xuống môi, thấm ướt vạt áo của nàng.
Uống liên tục ba bình rượu, cuối cùng Mạnh Phù Dao cũng thật sự say.
"Nguyên Bảo... Nguyên Bảo..." Mạnh Phù Dao nấc cục, mắt say lờ đờ nhìn Nguyên
Bảo đắm đuối, "Nghe ta nói này... Ơ, mi đi đâu vậy? Huhu..."
Phòng bên cạnh lấp lánh ánh đèn dầu, Nguyên CHiêu Hủ tắm chải đầu xong thì
xem thư báo, chợt nghe tiếng sột soạt khe khẽ, Nguyên Bảo đại nhân chui
qua khe hở chậm rãi bò tới.
Nó đi thẳng đến trước mặt Nguyên
Chiêu Hủ, Nguyên Chiêu Hủ ngửi được mùi rượu nhàn nhạt, liền đặt thư
xuống, cười nói "Ngươi lại uống trộm rượu à?"
"Chít chít"
"Không phải ngươi?" Nguyên Chiêu Hủ nhướng mày, "Là nàng?"
Nguyên Bảo đại nhân gãi đầu, cảm thấy hơi khó diễn đạt những chữ do Mạnh Phù
Dao viết mà nó đã thấy, nó hiểu được những chữ ấy. Nhưng không biết cách nào để diễn giải thành ngôn ngữ của Nguyên Bảo nó. Nó nôn nóng đến nỗi
đi tới đi lui trong lòng bàn tay Nguyên Chiêu Hủ.
Nguyên Chiêu Hủ nhìn nó, có vẻ đăm chiêu, một lúc lâu sau thì bật cười: "Ta nhớ trước
đây, chúng ta đã từng chơi đố chữ qua rồi."
Hắn vỗ tay, lập tức một hắc y nhân xuất hiện ngoài cửa sổ, Nguyên Chiêu Hủ cất tiếng: "Đem món đồ chơi của Nguyên Bảo đến đây."
Hắc y nhân lấy trong túi ra một cái hộp, dâng lên, rồi lập tức biến mất trong bóng đêm.
Nguyên Bảo đại nhân mừng rỡ, nhanh chóng leo lên bàn mở cái hộp ra, trong
chiếc hộp chưa đầy những chiếc bánh phục linh nho nhỏ, bên trên mặt bánh đều có in chữ. Trước đây Nguyên Chiêu Hủ nhất thời cao hứng làm ra món
đồ chơi này cho Nguyên Bảo, vì nó vốn ham ăn nên rất thích thú. Khi nó
nhận ra chữ nào thì ăn bánh có chữ đó.
Nguyên Bảo đại nhân nhảy
vào trong hộp, lục lọi lung tung, dường như không tìm được chữ cần tìm,
gấp đến độ xoay mồng mồng. Nguyên Chiêu Hủ mỉm cười nói: "Không cần tìm
nữa, trong đây không có chữ Mạnh, chữ đấy không thường dùng, nên ta
không có cho ngươi học."
Nguyên Bảo đại nhân ai oán quay đầu lại, Nguyên Chiêu Hủ khẽ cười nói: "không cần phải tìm ba chữ Mạnh Phù Dao,
ta biết ngươi vội vàng quay về là vì chuyện của nàng, nàng có chút bất
thường, có phải nàng đã nói cho ngươi biết chuyện gì không?"
"Chít chít!" Nguyên Bảo đại nhân xoay người sang chỗ khác, sau khi lục lọi
một hồi, ngậm ra một chữ "Ly", lát sau nữa lại ngậm ra một chữ "Khai"
Nét cười nơi đáy mắt Nguyên Chiêu Hủ nhạt hẳn, hắn nhìn chăm chú vào hai chữ kia, im lặng không nói gì.
Nguyên Bảo đại nhân tiếp tục lục lọi tìm kiếm, cái này nó thật có thể diễn đại nhưng nó lại không muốn diễn đạt chút nào, chốc lát sau lại lại ra hai
chữ "Hoan", "Hỉ".
Nét u ám trong ánh mắt Nguyên Chiêu Hủ chợt
lóe, Nguyên Bảo đại nhân cũng thôi không lục lọi nữa, hai móng nó ôm ra
chữ "Ngươi", nó tức giận nhìn thật lâu, không muốn đưa cho Nguyên Chiêu
Hủ xem. Suy nghĩ một hồi lâu sau, nó bực tức ăn hết cái bánh này.
Nguyên Chiêu Hủ chăm chú nhìn vào hai chữ kia, sau một lúc thật lâu thì tựa
lưng vào ghế, ngoắc Nguyên Bảo đại nhân đang giận dỗi qua, nhẹ nàng vuốt ve lông nó.
Hắn tựa vào ghế, mái tóc còn hơi ẩm ướt xõa xuống tự nhiên, nhè nhẹ bồng bềnh trên bờ vai, dáng vẻ phong lưu tăng thêm mấy
phần. Ánh đèn vàng soi rõ đôi mắt hắn, kiên định mà sáng trong lấp lánh
như ánh sao sáng ngời.
Thật lâu sau đó, hắn khoanh tay đứng dậy,
thong thả bước đến trước cửa sổ, nhìn về phương trời xa xôi nào đấy, gió thổi khiến mái tóc hắn bay bay, phấp phới như hắc kỳ.
Ánh đèn
soi bóng lưng hắn in lên vách gỗ, thon dài vững chải, tựa hồ sẽ không
bao giờ chùng bước trước khó khăn, phóng khoáng tự tại. Gió thổi lay
bóng hình hắn in trên vách gỗ.
Ánh đèn cũng soi rõ căn phòng bên
cạnh, cô gái kia rốt cục cũng say mèm, vươn tay đẩy ngã bình rượu rồi
nhanh như chớp ngã quỵ xuống.
Nến tắt, ánh trăng trong veo trên cao chiếu vào.
Cánh cửa im lặng đột nhiên vang lên tiếng két... Một bóng người thon dài nhẹ nhàng bước vào, dừng lại trước Mạnh Phù Dao đang nằm ngủ rất say, giơ
tay ra bế nàng.
Mạnh Phù Dao trở mình thuận theo, vòng tay ôm
chặt hắn kéo xuống, bóng đen bị bất ngờ nên cũng ngã nhoài người, Mạnh
Phù Dao lập tức bò lên người hắn, ôm chặt lấy hắn, lẩm bẩm "Cái chăn này ấm quá... ấm thật..."
Bóng đen cứng đờ, tay hai người vẫn ôm
chặt lấy nhau không hề thả lòng, ánh đèn cách vách soi rõ khuôn mặt bóng đen, mắt mày tựa thần tiên, trong ánh mắt của Nguyên Chiêu Hủ tuyệt đại tao nhã phút giây này đầy ắp nét dịu dàng.
Hắn trở mình, nằm bên cạnh Mạnh Phù Dao trên nền gỗ se lạnh.
Nguyên Chiêu Hủ nghiêng người, chống tay, mượn ánh sáng của ngọn đèn quan sát
tỉ mỉ Mạnh Phù Dao đang yên tĩnh ngủ say, lắng nghe hơi thở của nàng và
hắn, hai cơ thể dính vào nhau như mãi chẳng rời.
Phút giây này thật an tĩnh, trong vườn hoa trước cửa phòng, sương sớm đọng đầy trên những cánh hoa mỏng manh.
Thật lâu sau đó, Nguyên Chiêu Hủ nhẹ nhàng nhấc tay, vén những sợi tóc rối đang che phủ khuôn mặt Mạnh Phù Dao.
Giọng hắn khẽ khàng dịu dàng, ấm áp trầm thấp khẽ vang trong đêm đen yên tĩnh.
"Phù Dao... mọi việc đều sẽ tốt đẹp mà."