Thật không có vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ hơn. Đây đúng là hai diễn viên kịch
quá ăn rơ với nhau mà, khinh người quá đáng. Mạnh Phù Dao sau khi đấu
tranh dữ dội một lúc thật lâu, đột nhiên nhảy dựng lên, đập bàn hét
lớn:" Xét thấy đây là một vụ án vô cùng nghiêm trọng, có liên quan đến
tuyệt thế sủng vật hiếm có trên thế gian, vì thế phải tạm dừng để điều
tra kỹ càng rồi mới phán xét. Người đâu, đóng cửa, thả chó!"
Cửa
lớn ầm ầm đóng lại, chặn lại những ánh mắt tò mò hứng thú dạt dào của
dân chúng bên ngoài. Có người không cam lòng bèn nhìn lén qua khe cửa,
suy đoán: "Tân lão gia này với khổ chủ kỳ quái kia nhất định có gian
tình gì đó." Vân vân... Mạnh Phù Dao bèn sai người tạt nước ra ngoài
qua khe cửa, thành công đuổi hết đám người tò mò.
Lập tức Mạnh
đại lão gia quay qua Diêu Tấn đang cười trộm vừa đánh vừa đá vừa đuổi
hắn đi, rồi ngồi phịch trên ghế kêu rên: "Được rồi... Nguyên công tử,
Nguyên đại nhân, Nguyên lão gia, xin ngươi tha thứ cho ta, đừng chơi ta
nữa có được không?"
Nguyên Chiêu Hủ thong thả bước qua, cúi đầu
nhìn Mạnh Phù Dao mỉm cười nói: "Khí sắc Thành chủ đại nhân rất tốt, xem ra mọi việc đều thoải mái vui vẻ."
"Ta không có thoải mái, ta không có vui vẻ." Mạnh Phù Dao có hơi mà không có sức nói: "Ta hối hận rồi, ta xin lỗi."
Ánh mắt Nguyên Chiêu Hủ lóe sáng, có chút kinh ngạc khi nghe Mạnh Phù Dao
nói như vậy. Hắn lập tức mỉm cười, cô nàng này tuy hành động tuyệt tình, nhưng trong lòng rất nặng tình cảm. Nếu không phải vậy thì sao trong
lòng nàng lại áy náy bứt rứt chịu thua hắn. Hắn còn tưởng rằng nàng sẽ
nhảy dựng lên đấu với hắn chứ.
Mạnh Phù Dao ở trước mặt người khác, không bao giờ nói chuyện như thế này.
Tâm tình Nguyên Chiêu Hủ vô cùng tốt, vỗ vai nàng, nói: "Thành chủ đại
nhân, ngài không dự tính chiêu đãi bạn cũ đến từ phương xa vì ngài mà
tới sao?"
"Hả..." Mạnh Phù Dao liều chết không sợ hy sinh, leo
lên bàn nói: "Ở đây không có phòng trống đâu, huynh có thể ngủ cùng
phòng với Tông Việt à?"
"Tông tiên sinh đi Tuy Thủy rồi." Nguyên Chiêu Hủ thờ ơ đáp, "Đức vương phát bệnh, mời hắn qua đó chữa trị."
Mạnh Phù Dao nhìn người trước mặt mình thật lâu, "Huynh biết Tông Việt ư, hai người có quan hệ gì?"
"Là bạn bè, nhưng nói không chừng một ngày nào đó, có thể vì tranh chấp lợi ích mà biến thành kẻ địch." Nguyên Chiêu Hủ sảng khoái đáp
"Huynh cực kì rảnh rỗi nha." Mạnh Phù Dao nghi ngờ nói, ánh mắt sáng rỡ quan
sát hắn, "Huynh là phụ tá Thái tử, có thể tùy tiện chạy lung tung sao?"
"Thái tử phái ta đến Nam Cương giám quân, ta đến đây là vì công vụ." Nguyên
Chiêu Hủ mỉm cười nhìn nàng, "Nàng còn muốn biết gì nữa không?"
"Ta còn muốn biết bụng dạ huynh đen tối đến cỡ nào, trong bụng có bao nhiêu con giun..." Mạnh Phù Dao rì rầm lẩm bẩm.
Nguyên Chiêu Hủ không nghe thấy được, theo nàng đi vào hậu đường, hai người đi qua một hoa viên nhỏ. Khí hậu Nam Cương vốn ẩm ướt, mùa đông kéo dài
đến chín tháng, nhưng hoa cỏ trong vườn vẫn xum xoe tươi tốt, muôn hồng
nghìn tía, những thân cây to đùng cao ngất xanh tươi mơn mởn, tràn trề
dũng khí.
Nhìn từ xa, nam tử áo bào tay rộng màu tím sóng đôi
cùng thiếu niên nhanh nhẹn vận trang phục màu xanh thẫm, tư thái tao
nhã, tạo nên cảnh đẹp hiếm có.
Mạnh Phù Dao đi xuyên qua một khóm hoa, mân mê những cánh hoa mỏng manh như tơ gấm trên tay, trong lòng
đột nhiên cảm thấy vô cùng yên tĩnh. Từ lúc tới Diêu thành đến nay đã
xảy ra một loạt sự việc, như cướp chức vụ Thành chủ, trấn an dân chúng,
xông qua máu tươi và mây mù, nàng cảm giác mình trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhưng phút giây này đây bỗng nhiên lại có cảm giác rất mệt, loại mệt mỏi này len lỏi thấm sâu tận trong mạch máu, nháy mắt đã lan tỏa khắp toàn
thân.
Nàng nghiêng đầu, nhìn nam tử bên cạnh mình, là vì hắn sao? Giống như chỉ cần ở gần hắn, thì tâm tình nàng sẽ bất chợt thả lỏng mà
không biết vì sao, tận sâu trong tâm hồn cảm thấy thư thái dễ chịu, an
nhiên điềm tĩnh. Nam tử này có thể tác động đến cảm xúc trong lòng nàng, ảnh hưởng của hắn đối với nàng không thể nói là không lớn được. Cách
đây mấy tháng nàng mới nhận ra điều đó.
Nàng mải miết chăm chú
nhìn hắn rồi đột nhiên mỉm cười, cũng bỗng nhận ra mình tự nhiên trở
thành một nữ tử dịu dàng e thẹn. Nguyên Chiêu Hủ phát hiện, nghiêng đầu
nhìn nàng cười. Bất chợt hắn khom người hái một đóa hoa, gỡ mũ quan của
nàng xuống, vẻ như muốn cài hoa lên mái tóc nàng.
Sắc mặt Mạnh
Phù Dao ửng đỏ, nàng liền tránh né theo phản xa, đột nhiên bạch quang
chợt lóe, con chuột mập nào đó thừa dịp nàng ngượng ngùng chạy vội qua,
nhe răng cười hớn hở đón nhận đóa hoa kia.
Hoa hồng đẹp quá...
Chủ tử mau cài cho ta... ôi hạnh phúc quá... ôi sung sướиɠ quá...
Nguyên Bảo đại nhân híp mắt nhe răng cười, lông trên người nó dựng đứng
vì kích động.
Nhưng Nguyên Chiêu hủ lại với tay sang bên kia,
trước mặt Nguyên Bảo đại nhân lập tức tối sầm, thứ gì đó to đùng chụp
xuống đầu nó, bao nó lại trong đó.
Nguyên Chiêu Hủ ung dung thản
nhiên chụp cái túi lên con sủng vật, đem chiếc túi đó treo trên một
nhành cây bên cạnh, mỉm cười tao nhã, nhẹ nhàng cài hoa lên tóc Mạnh Phù Dao.
Tóc đen mềm mại, hoa hồng cháy bỏng, tôn lên ánh mắt sáng ngời của thiếu nữ và vẻ đẹp tươi của thế gian, rung động lòng chàng.
Gió thổi nhè nhẹ thoang thoang hương đưa, Nguyên Chiêu Hủ đứng khoanh tay
nhìn thiếu nữ đang e dè trước mắt mình, ánh mắt hắn thâm trầm xoay
chuyển, trong lòng gợn sóng, một lúc lâu sau mới nói: "Ta thích dáng vẻ
hoa cài trên tóc này của nàng."
Giọng hắn từ tốn khẽ khàng, dường như có thâm ý gì đó bên trong. Mạnh Phù Dao nghe thấy thì trong lòng
nhảy bộp, cảm giác có hơi không thích hợp, nhất thời trở nên lúng túng,
vừa định hỏi thì Nguyên Chiêu Hủ đã xoay người đi trước.
"Nếu như huynh là giám quân thì nên đến Tuy Thủy mới đúng, huynh chạy tới đây
làm gì chứ?" Mặc dù Nguyên Chiêu Hủ thong thả bước đi, nhưng chỉ mới
chốc đã cách xa nàng, Mạnh Phù Dao vất vả đuổi theo ở phía sau.
"Chẳng lẽ Diêu thành không phải là tuyến đầu sao?" Nguyên Chiêu Hủ không quay
đầu lại, nơi đây là nơi tụ cư của hai tộc người Hán và người Nhung, cũng là địa đầu biên giới, là vùng đất quân sự quan trọng..." Hắn nói được
một nửa thì dừng lại, chỉ vào một căn phòng, bất chợt nhìn Mạnh Phù Dao
nói: "Phòng ở hoa viên này không tệ, để ta sai người thu dọn sạch sẽ."
Mạnh Phù Dao ngơ ngác kêu "Á..." liền nhìn thấy Nguyên Chiêu Hủ vô cùng tự
nhiên gọi người hầu đến dọn dẹp phòng lại nghe thấy hắn tự nhiên dặn dò
họ: "Thành chủ các ngươi chậm chạp đúng không? Chắc là ngại đi xa, các
ngươi đổi phòng cho ngài ở bên cạnh phòng ta đi."
Sắc mặt Mạnh
Phù Dao tối thui khi nhìn thấy Nguyên Chiêu Hủ sai khiến người xung
quanh vô cùng tự nhiên như vậy, trong nháy mắt phòng nàng đã bị di dời
sang đây, nàng ngạc nhiên hỏi: "Đổi phòng ta đến đây làm gì vậy?"
"Ta muốn để nàng lúc nào cũng ở trong tầm mắt của ta." Nguyên Chiêu Hủ nắm
tay nàng qua đó, "Đỡ phải hễ không thấy một chút là nàng đã biến mất tăm hơi rồi."
Giọng hắn nhàn nhạt rầu rĩ, Mạnh Phù Dao ngượng ngùng
nhìn xung quanh lẩm bẩm, "Ta chỉ bỏ đi không chào tạm biệt có một lần
thôi, huynh lại để trong lòng như vậy sao?"
Mạnh Phù Dao không
nhìn hắn, nghĩ thầm --- Đây là quan viên của nước Vô Cực, huynh ỷ thê
hϊếp người đến đâu muốn bắt chẹt ta sao? Huynh cũng vô lương tâm giống
ta mà.
Nguyên Chiêu Hủ liếc nhìn ánh mắt bối rối của nàng, liền
cười, "Nếu nàng có lương tâm vậy thì đưa cho ta thi thể đại nhân A Sử Na đi, "lễ tế thần" có xảy ra chuyện gì, nàng cũng không cần quản, trời
sập xuống có ta chống."
Mạnh Phù Dao ai oán trừng mắt nhìn hắn,
người này biết thuật đọc tâm sao, chỉ cần liếc mắt một cái là đã thấu
hiểu tâm can người khác, hắn muốn giải quyết tận gốc việc này sao. Hắn
bắt đầu an bài Diêu Tấn đi tìm một người có tướng mạo như A Sử Na. Sau
khi Nguyên Chiêu Hủ vào phòng đóng cửa, nửa canh giờ sau hắn giao cho
nàng một cái hộp, nói: "Hong gió vài ngày là có thể dùng được"
Mạnh Phù Dao mở hộp ra nhìn thoáng qua, một hồi lâu sau chợt hỏi: "Trên đời này, có chuyện gì huynh không thể làm được không?"
"Có". Nguyên Chiêu Hủ vô cùng sảng khoái đáp.
"Chuyện gì...?" Mạnh Phù Dao liếc hắn hỏi, nghĩ rằng hắn sẽ khó trả lời.
"Ta không làm được một chuyện..." Nguyên Chiêu Hủ nhìn nàng, nhìn hoài, đến khi đáy lòng nàng chột dạ, mới từ từ nói "Ta chưa bao giờ không từ mà
biệt, vứt bỏ người ta quan tâm."
.....
Đáy lòng Mạnh Phù Dao gào thét bi thương.
Haizzz!
Sao trên đời này lại có nam nhân thù dai như vậy chứ!
Nam Cương, tháng Chạp, đêm đông.
Không khí lanh ẩm ướt thấm vào tận xương cốt, giấy trên ô cửa sổ thấm một
tầng sương mỏng, phản chiếu ánh lửa bập bùng trong phòng.
Mạnh
Phù Dao trùm chăn ngồi ở trên giường đọc tâm pháp, nhưng chẳng tập trung được, tiếng động vẳng đến từ phòng kế bên, nghe như ai đó đang tắm...
Tắm...
Tiếng nước chảy róc rách, ánh đèn soi trên tường hiển hiện rõ ràng.
Đúng rồi, vách tường...
Phòng ốc ở đây được thiết kế có vẻ rất đặc biệt, Thành chủ A Sử Na kết hợp
kiến trúc của người Hán và người Nhung lại với nhau. Vách ngăn các phòng được làm bằng những thân gỗ, giữa các mối ghép vẫn còn khe hở. Thêm
nữa, nếu người nào đó có thân hình cao hơn các thân gỗ, lẽ đương nhiên
khi ai đó tắm thì cảnh xuân sẽ lồ lộ trước mặt người khác.
Nàng nhìn qua các khe hở... rì rầm làu bàu, ta đây là một người rất đoan trang...
Nàng cứng người, cúi mặt, nghe tiếng nước róc rách...
Luyện công mãi nhưng khí tức chẳng chịu tụ ở đan điền, ánh mắt hàng liếc nhìn qua khe hở, đột nhiên thấy một cái bóng màu trắng, kỳ quái thật, lúc
nãy đâu có, không biết là thứ gì nữa?
Lòng hiếu kì của Mạnh Phù Dao chợt trào dâng mạnh mẽ, nàng lập tức có lý do quang minh chính đại để rình xem --- thứ đó là gì?
Nàng nhảy xuống giường, đi chân trần, rón ra rón rén đến trước vách gỗ ngăn, kề mắt vào kẽ hở, đột nhiên bị một sợi lông trắng đâm vào mi mắt.
Lông?
......
Mạnh Phù Dao kinh ngạc nhìn qua kẽ hở --- một cục bông gòn mặc cái yếm màu
trắng, dang rộng tứ chi, banh l*иg ngực, liều chết chắn lại kẽ hở, cái
bóng màu trắng kia chính là nó.
Cảm giác được có người đang nhìn
lén, Nguyên Bảo đại nhân lo trước tính sau quay đầu lại tìm kiếm, hai
con mắt chống lại hai con mắt, mắt to trừng mắt to, trong ánh mắt Nguyên Bảo đại nhân hiển hiện ngụ ý khinh bỉ:
"Biết ngay người nhìn trộm chính là ngươi mà."
Nguyên Bảo đại nhân lại dũng cảm quên mình, dùng thân thể béo phì chặn lại khe hở, ngăn không cho ai đó nhìn trộm chủ tử mình đang tắm, tựa như anh
hùng xả thân vì nước.
Chỉ một mình ta có thể nhìn thôi!
Mạnh Phù Dao không thốt nên lời nhìn nó, trong lòng nàng rất muốn bái lạy
Nguyên Bảo đại nhân về mức độ biếи ŧɦái và ham muốn chiếm hữu quá cực độ của nó.
Nàng quyết định, thay vì bái lạy thì biến hành động cụ thể, khiến cho thần tượng trong lòng nó bị sụp đổ hoàn toàn.
Nguyên Bảo đại nhân đang nhe răng cười đắc chí, Mạnh Phù Dao đột nhiên vươn tay ra luồn qua khe hở, túm lấy Nguyên Bảo đại nhân.
Nó lập tức hét lên chít chít liều mình vùng vẫy, tay chân luống cuống vì
vừa muốn bảo vệ mình an toàn vừa muốn che chắn cảnh xuân cho chủ tử,
Mạnh Phù Dao cười hì hì nói, "Không có việc gì, ta không có nhìn chủ tử
ngươi tắm đâu, ta muốn tâm sự với ngươi."
Nàng túm lấy Nguyên Bảo định dời bước, chợt nghe có tiếng người nào đó truyền đến, cười nói:
"Nàng nói không xem, vậy vừa rồi là ai cố gắng nhìn lén qua khe hở, bị Nguyên Bảo phóng lông vào mi mắt, hử?"
Mạnh Phù Dao xoa xoa mũi, nói to: "Ta nhìn thấy một con rệp trên vách, nên ta nhất định bắt nó giúp huynh thôi."
"Thế à?" Người nào đó nhàn nhạt mỉm cười, đột nhiên khẽ ôi lên, giọng nói vô cùng quyến rũ, "Thật sự có một con rệp, ngứa quá, Phù Dao, mau tới gãi
lưng cho ta đi."
"......"