“Ta không phải là một đầy tớ bình thường, ta muốn được hưởng đãi ngộ xứng
đáng với năng lực xuất sắc của ta!” Mạnh Phù Dao ngồi xổm trước cửa Đức
vương phủ “Đức Hinh viện” tại ngã tư đường ở thành Đông của Trung Châu,
cầm bộ quần áo dành cho đầy tớ đung đưa phản đối.
Xung quanh im
ắng như tờ, Diêu Tấn liếc mắt nhìn, kéo nàng, “Nè, Mạnh cô nương, cô
uống hết bình rượu giá trị vạn kim của người ta, bây giờ cũng nên làm vợ lẽ cho người ta để trừ nợ chứ, đằng này lại còn đưa ra yêu cầu quá đáng nữa…”
“Ngươi biết cái gì hả!” Mạnh Phù Dao chặn họng hắn: “Ta
đây đang muốn làm phiền hắn đấy, người này thích yên tĩnh sạch sẽ, ta
muốn gây rối đến khi hắn tình nguyện đầu hàng.”
Nàng ì ạch cạy
cửa sổ, đáng tiếc là cửa sổ đóng quá chặt, Mạnh Phù Dao cạy không được
bèn chọc chọc lên giấy dán cửa, ta chọc ta chọc, chọc chọc chọc...Hì hì
hì, giấy dán cửa nhanh chóng trở thành tổ ong vò vẽ.
Nghĩ đến
cảnh tượng gió lạnh ban đêm sẽ ùa qua những lỗ thủng trên ô cửa sổ, thổi vù vù vào người ai đó, Mạnh Phù Dao cảm thấy thật sung sướиɠ hả hê,
cười toe toét, ta chọc ta chọc...Ôi, cảnh tượng thật đẹp!
Bỗng
nhiên đầu ngón tay nàng đau nhói như bị kim đâm, Mạnh Phù Dao vội vàng
rút tay lại, vừa nhìn đã thấy đầu ngón tay dính một giọt máu tròn như
hạt châu, không khỏi tức giận mắng to: “Ngươi đúng là tiểu nhân độc ác!
Âm thầm ra tay đánh lén!”
Cửa sổ đột nhiên mở toang mà không phát ra tiếng động nào, toàn thân Tông Việt trắng như tuyết đang ngồi xếp
bằng nhìn ra ô cửa, sau lưng là tấm bình phong lớn thêu hình lá phong,
lá phong có màu đỏ thẫm, răng cưa trên lá có màu vàng nhạt. Như trong
nét tươi sáng đẹp đẽ ẩn hiện dũng khí đã kinh qua tang thương sương giá, Tông Việt thanh thoát tuấn tú đang ngồi trước bình phong càng thêm nổi
bật.
Hai ngón tay hắn kẹp một ống nhỏ, đăm chiêu nhìn máu lưu
động trong cái ống nhỏ xíu ấy, thản nhiên nói: “Ta đã từng gặp Thánh nữ
Phi Yên thần thông quảng đại tại nước Phù Phong, cô ta từng nói với ta,
nếu như có trinh nữ nào mười bảy tuổi luyện Đại Vô Thượng tâm pháp thì
máu của cô gái này quý hiếm vô cùng, cô ta đã tìm kiếm nhiều năm nhưng
vẫn không gặp, nếu như ta vô tình gặp được thì phải báo cho cô ta biết.” Hắn lắ lắc cái ống nhỏ xíu kia, trầm tư chẳng để ý đến Mạnh Phù Dao,
lẩm bẩm: “Loại máu mà Thánh nữ Phi Yên cần dùng để tế ta đã thử rất
nhiều người mà không tìm được, không biết lần này có đúng không?”
Mạnh Phù Dao ngồi xổm dưới cửa sổ, giận quá hóa cười, lẩm bẩm “Đời này ngươi ngoài làm các việc đe dọa xảo trá bức bách hãm hại người khác, thì còn
có thể làm được việc gì khác nữa sao?”
Tông Việt giơ tay ném một
cái rổ qua cửa sổ cho nàng, bảo: “Bây giờ ta sẽ cho ngươi xem ta làm
được cái gì ---Phiền ngươi hái hết những lá non của thất diệp thảo ở
trong vườn, mài vụn rồi cho vào trong nồi thuốc, ta cần dùng, nhớ kỹ là
phải mài vụn như bột phấn, phải là những lá non nhất trong số những lá
non.”
Mạnh Phù Dao hếch mũi giấu tay vào trong áo chẳng thèm động đậy, ngược lại Diêu Tấn lại bước tới nhận lấy, kéo tay nàng rời đi.
“Ngươi nhận thì ngươi đi hái đi.”
Mạnh Phù Dao vừa đi vừa đá, khóe mắt liếc thấy đám cỏ ven đường, đột nhiên
nói: “Ê, đám cỏ này rất giống thất diệp thảo, giống y chang luôn...Này,
ngươi hái đi rồi mài vụn cho Tông Việt. Không phải hắn muốn cho ta xem
bản lĩnh của hắn sao? Để ta xem hắn có nhận biết được hay không.”
Không đợi Diêu Tấn đồng ý, nàng vẫy tay chào nói: “Ta đi dạo phố.”
Đại Thành ở Trung Châu này không hổ danh là chốn phồn hoa nhất của Năm châu đại lục, khác với đô thành Bàn Đô của nước Thiên Sát với tường cao vách dày theo như lời mọi người nói. Trung Châu phồn hoa tráng lệ, dân chúng an nhàn, nhìn khắp mọi nơi đều có thể nhận ra người dân nơi đây rất
thỏa mãn với cuộc sống chỉ có ở thời kỳ thịnh thế này. Từ đôi chân trần
như tuyết trắng của thiếu nữ bán hoa, từ những vị khác ngồi suốt buổi
thưởng thức trà trong trà lâu, từ đủ mọi thứ hàng hóa của khắp các nước
đều có mặt ở chợ phiên nơi đây, từ các thiếu nữ xinh đẹp đứng hóng gió
nơi thanh lâu, tất cả mọi thứ trên đời đều có thể tìm thấy tại đô thành
rộng lớn phồn hoa này.
Theo lời nói rất lãng mạn của một thi nhân nổi tiếng, Bàn Đô tựa như một nam nử cao lớn oai phong dũng mãnh, khí
phách ngất trời, ngay thẳng sừng sững như núi. Trung Châu lại tựa như
một nữ nhi thướt tha yểu điệu, phóng khoáng mà thanh tao, yêu kiều lại
lãng mạn.
Mạnh Phù Dao thong dong đi trên phố, vừa mua đại dăm
món đồ chơi vừa nhìn quanh quất, từ từ đi hết con phố chính lúc nào
chẳng hay, người qua lại thưa dần, đường phố cũng trở nên vắng vẻ thênh
thang. Phía trước mặt nàng là dãy tòa nhà kiến trúc nguy nga lộng lẫy,
nhưng không giống hoàng cung, những bức tường xung quanh thấp đến độ chỉ cần nhấc chân là có thể vượt qua, xung quanh dân cư thưa thớt. Mạnh Phù Dao kéo tay một ông lão đi ngang qua đường để hỏi, ông hiền từ mỉm cười nhìn nàng đáp: “Cô nương từ nơi khác đến đây à, đây là hành cung của
Thái tử điện hạ đấy.”
“Hành cung Thái tử?” Mạnh Phù Dao ngạc nhiên hỏi tiếp: “Không phải chỉ có Hoàng đế mới có hành cung thôi sao?”
“Thái tử Vô Cực giống các Thái tử khác sao? Ngài đã chấp chính nắm giữ quyền
hành nước Vô Cực từ rất lâu rồi, chỉ còn thiếu đăng cơ mà thôi.” Ông nửa giận nửa không, “Theo như cô nói thì chỉ có Hoàng đế mới có tôn hiệu,
Vô Cực Thái tử không thể có tôn hiệu ư?”
“Ồ...Tôn hiệu gì?” Mạnh Phù Dao hời hợt hỏi, xem ra Trưởng Tôn Vô Cực ở trong nước rất được dân chúng yêu mến.
“Tôn hiệu của Thái tử há để những người như chúng ta nói đến sao?” Ông vội
vàng tiến lên phía trước “Cô nương cứ ở đây chiêm ngưỡng nơi này đi,
Thái tử rất ít khi đến đây, hành cung này là nơi vô cùng thanh tĩnh, xem tình hình hôm nay chắc hẳn Thái tử không có ở trong rồi.” Rồi ông lại
chỉ bức tường thấp nơi kia, “Có thấy bức tường thấp kia không, hoa viên
ngoài hành cung trồng rất nhiều dược thảo, nếu dân chúng không có tiền
chữa bệnh thì có thể đến đây để hái thuốc, bước qua tường là có thể vào
được. Thật ra thì muốn gặp Thái tử đâu có khó, chỉ cần mọi người tự giác đừng quấy rối là được.”
Mạnh Phù Dao bật thốt “Ồ!” rồi nói thầm: “Nếu không có người canh giữ, coi chừng thích khách trà trộn vào đó.”
Nàng nhìn quanh quất xung quanh, quả nhiên thấy trong vườn có rất nhiều
dược thảo, đột nhiên nảy sinh ý tưởng --- Hái trộm đem ra ngoài bán,
chắc là sẽ kiếm được bộn tiền nhỉ?
Một phút đồng hồ sau đó Mạnh
Phù Dao đã xông vào đứng trong vườn thuốc như một bóng ma, có một đống
bao rỗng để sẵn trong vườn. Nàng nhận biết được công dụng của các cây
thuốc nên chỉ tuyển chọn những cây thuốc đắt tiền, dự định mang về để
bán cho Tông Việt, nhất định phải bán được bộn tiền mới thôi.
Mạnh Phù Dao hái trộm hồi lâu nên trên tay lấm lem bùn đất, bèn nhìn khắp
xung quanh tìm nước để rửa tay. Nàng nhìn thấy trước mặt có một hòn núi
giả, hình như phía sau nó có một hồ nước biếc, đối diện hồ nước hình như có một gốc cây có màu đỏ thẫm, hoa của nó lại có màu đen. Nàng cảm thấy cây hoa này giống như cây hoa thần mà lão đạo sĩ từng nhắc đến, vỏ cây
màu đỏ cứng như sắt kia là một loại dược thảo quý hiếm, nhất thời ham
muốn trỗi dậy, lén lút đi đến đó.
Còn chưa đến gần thì phía sau
núi ấy đột nhiên nhảy ra hai thị vệ mặc kim giáp, giương song thương ra
cản lại, nói: “Phía sau là hành cung Thái tử nghỉ ngơi, nếu tới hái dược thảo thì xin dừng bước tại đây.”
“Ồ...” Mạnh Phù Dao ngó quanh
quẩn, vui vẻ cười đáp: “Ta không đi qua đó, nhưng mà thị vệ đại ca ơi,
có thể để cho ta leo lên hòn núi giả nhìn hành cung như thế nào không,
để khi trở về ta sẽ kể cho mọi người cùng biết.”
Hai thị vệ cùng
nhìn nhau, bởi vì thường hay có người đến đây đưa ra yêu cầu này do quá
ngưỡng mộ Thái tử, nên họ cũng không lấy làm lạ, rộng lượng mỉm cười
đồng ý: “Vậy ngươi lên xem một chút đi, đừng để trượt chân đấy.”
“Ôi, cám ơn hai vị.” Mạnh Phù Dao hớn hở bước qua đó, khi ngang qua họ thì
ngón tay nàng khẽ cong, hai thị vệ này bất thình lình ngã xuống đất.
“Ôi chà, Trưởng Tôn Vô Cực dạy dỗ bọn thị vệ này tốt thật, thật dễ sai bảo, bảo ngã thì liền ngã, ngoan thật.” Nàng nhìn khắp xung quanh, quả nhiên chẳng có ai ở nơi này, thật sự trống không mà cũng không người trông
coi, không khỏi mừng rỡ, mới hai ba bước đã trèo lên hòn núi giả, căn
bản là đâu có muốn nhìn hành cung như thế nào đã lập tức chuẩn bị nhảy
xuống.
Dưới bầu trời ba la, người áo xanh thẫm nào đó đứng nghênh ngang trên hòn non giả, sắp sửa nhảy ào xuống hồ nước phía sau hòn non
giả này, như con chim non mới tập bay.
“Ta tới đây, bơi thôi!”