Typer : Xẩm Xẩm
“Ngươi mới vừa nói Liệt Vương Thiên Sát?” Mạnh Phù Dao ngẫm nghĩ một chút, hỏi “Mới vừa rồi ngươi lén la lén lút núp tại chỗ đó, không phải vì muốn đánh lén bọn ta sao?”
“Ta rảnh đến nỗi có thời gian đánh lén các người à?” Gã áo xám trợn đôi mắt cá chết, trên trán nổi đầy gân xanh “Các người có tiền sao? Có sắc sao? Xứng để ta đường đường là bang chủ Thần Chưởng Bang đi đánh lén hả?”
Mạnh Phù Dao nhìn lại mình, lại nhìn Nguyên Chiêu Hủ, cảm giác bản thân hai người dù thế nào cũng xứng được gọi là mỹ nam mỹ nữ, con mắt tên này sao vậy hả? Thật khiến người ta hoang mang mà.
Nàng lục lọi bao đồ của gã áo xám, đem đủ thứ lộn xộn đổ tung ra, chẳng hề khách sáo gom những thứ đáng giá nhét vào bao đồ của mình. Gã áo xám thấy vậy sắc mặt lúc xanh lúc trắng, một lúc lâu mới mở miệng cầu xin “Đồ ta đều cho các ngươi cả rồi, thả ta đi đi, ta còn phải chạy trốn nữa!”
“Chạy trốn ai?”
“Gã áo xám phun một bãi nước miếng “Xúi quẩy!”
Nói cả buổi Mạnh Phù Dao mới hiểu được, gã này đang bị người nước Thiên Sát đuổi gϊếŧ, nói hắn trộm vật quan trọng của Thiên Sát. Gã chạy trốn một mạch từ Yến Kinh đến đây, cũng không thể cắt đuôi được đối phương.
“Hứ, ta thật quá xui xẻo, nhờ Ám Mị chặn lại hắn dùm ta, bọn ta hẹn gặp nhau trong rừng cây này, ai ngờ chẳng thấy bóng dáng tên kia đâu!” Gã áo xám nói đến chỗ đau buồn, tức giận lại phun một bãi nước miếng.
“Ám Mị? Sát thủ đệ nhất thiên hạ?” Mạnh Phù Dao trợn to mắt “Ngươi thật có bản lĩnh, vậy mà mời được hắn, hay là ngươi trộm bảo bối gì của người ta, khiến đối phương đuổi theo ngươi không chết không thôi như thế này?”
Mặt gã áo xám liền biến sắc, vẻ mặt xẹt qua một chút do dự, lát sau mới nói “Không phải ta liên lạc với Ám Mị, ta có một vị bằng hữu, trước kia ta có ơn với hắn, hắn mới nhận lời giúp ta, còn về bảo bối kia … Nghe là Thông Hành Lệnh của Thiên Sát.”
Mấy chữ cuối cùng được thốt ra, tim Mạnh Phù Dao nổi trống.
Bất giác nàng sờ tay vào ngực, mới được một nửa lập tức rút tay về.
Mà Nguyên Chiêu Hủ đâu có để ý cử động của nàng, cười nói “Ngươi không có trộm Thông Hành Lệnh của Thiên Sát sao?”
“Không có!”
“À.” Nguyên Chiêu Hủ thôi không hỏi nữa, dẫn Mạnh phù Dao xoay người bỏ đi “Như vậy người cứ ở đây đi, đợi lát nữa giải thích cặn kẽ với Chiến Bắc Dã, hy vọng hắn có thể tin ngươi.”
Nguyên Chiêu Hủ dứt khoát đi không quay đầu lại, sắc mặt gã áo xám lại biến đổi, nhìn thấy hai người thật sự rành rành sắp đi xa, nghĩ đến mình bị trói treo trên tán cây, đến khi sát tinh kia đến không phải là đường chết à, bất đắc dĩ nuốt nước miếng, giương cao cổ hô to: “Đứng lại, đứng lại.”
Hai người kia vẫn thản nhiên đi về phía trước, tựa như chỉ mới chút xíu thôi mà đều bị điếc cả rồi.
“Thả ta ra, các ngươi thả ta trước!”
“Bọn ta không có lý do nào để lãng phí thời gian với người không có thành ý cả.” Mạnh Phù Dao không thèm quay đầu lại, tinh ranh cười đáp.
“Ta nói, ta nói!”
Loáng một cái nàng đã bật trở về, vỗ mặt hắn cười hì hì “Bây giờ mới biết nghe lời.”
Vẻ mặt gã áo xám đau khổ, ủ rũ kể “Trộm … hình như có trộm có điều không phải ta ra tay, là một thuộc hạ của ta, nhưng mà hắn tự nhiên bị mất tích ở vùng gần đây, đồ … cũng không còn nữa.”
Mạnh Phù Dao liếc nhìn hắn, lại liếc nhìn Nguyên Chiêu Hủ, rất lo sợ ai đó sẽ hỏi câu “Mất tích ở đâu?”
May là Nguyên Chiêu Hủ không hỏi gì, gã áo xám cũng không nói thêm. Nàng lặng lẽ thở phào, đè lại món đồ trong ngực mình … Nàng vẫn luôn thắc mắc, tại sao một tên tiểu tốt lại có được Thông Hành Lệnh hiếm khi xuất hiện của Thiên Sát, thì ra sự việc là như vậy. Tối nay đánh bậy đánh bạ, vậy mà chứng thực được thứ trong tay nàng là hàng thật, quả là thu hoạch không nhỏ mà.
Hai người lập tức cởi trói cho gã áo xám, hỏi thăm một hồi mới biết được hắn ta tên là Diêu Tấn, quả thật xuất thân từ tộc Nặc Giao, dưới tay còn có một Thần Chưởng Bang rất nổi tiếng, thật ra đó chính là tổ chức tập hợp đa số các tên ăn cắp.
Tuy tướng mạo Diêu Tấn kỳ dị, nhưng lại có tính cách đơn giản và lòng dạ ngay thẳng, chưa được vài câu đã nói “Nếu các người biết Liệt Vương Chiến Bắc Dã nước Thiên Sát, thì thân phận cũng không phải bình thường, sau này trên dưới Thần Chưởng Bang sẽ do hai người sai khiến!”
Nguyên Chiêu Hủ liếc nhìn Diêu Tấn, có vẻ đăm chiêu, đột nhiên hỏi “Không phải ngươi đang đợi Ám Mị sao? Người này nói là làm, chắc chắn sẽ xuất hiện.”
“Trông cậy vào hắn thì ta đã chết sớm rồi…” Diêu Tấn nói được nửa câu, đột nhiên biến sắc.
Bất chợt ba người cùng im bặt.
Tiếng vó ngựa vọng đến từ phía đằng xa, như thể có một đội kỵ mã thần tốc sắp đến với khí thế không gì sánh nổi, nghe như sắp nổi lên một trận mưa rền gió dữ, âm thanh như roi quật vào người.
Nổi bật nhất là con ngựa chạy dẫn đầu, hô phong hoán vũ, sấm vang chớp giật, chỉ tích tắc đã đến bìa rừng.
Ngựa phi rất nhanh, đến bìa rừng mã vẫn không chậm lại, còn như muốn xông thẳng vào. Lập tức kỵ sĩ giơ cao cánh tay ghìm ngựa lại, dây cương bị kéo căng thẳng tắp, khẽ rung không dứt, tuấn mã ngửa đầu hí dài, hai vó dựng đứng đạp vào không trung. Tức thời kỵ sĩ cũng thẳng eo không nhúc nhích.
Phía sau hắn, một toán kỵ mã cuộn đất mà đến, khi cách hắn một thân ngựa thì đồng loạt kéo dây cương ghìm ngựa lại, mấy mươi người cùng đồng thanh hô “Suy”.
Thuật cưỡi ngựa quá mức tuyệt vời.
Lúc này trăng tỏ mây mờ, ánh sáng trong veo bất tận, phác họa hình ảnh kỵ sĩ trên lưng kỵ mã dẫn đầu thành một đường viền đen trên bóng trăng.
Ánh trăng lan tỏa bao trùm toàn thân kỵ sĩ, ngạo nghễ trên lưng ngựa, một thân áo đen hòa thành một thể với màn đêm, lạnh lẽo, trang nghiêm. Cả người toát ra sự nghiêm túc quyết đoán, cùng khí thế bức người. Gió đêm thổi tung bay áo hắn, mái tóc đen bay múa cuồng dã.
Xa như vậy, cũng cảm giác được ánh mắt hắn đang “bao quát.”
Bao quát ba người ở trong rừng.
Không gian lặng ngắt như tờ, người này đột nhiên trầm giọng hô to:
“Thiên Sát, Chiến Bắc Dã!"