Quyển 5 - Chương 7-2: Gần mặt cách lòng (2)

Cửa mở ra dẫn theo ánh trăng mờ ảo vào nhà, hắt lên người khiến bóng dáng

hắn có chút mờ ảo, trên người hắn có mùi hương của cỏ xanh và hoa rơi,

rõ ràng hắn vừa cho ngựa ăn quay về. Thiết Thành sải bước tiến vào

trong, gió lả lướt lùa vào khiến lửa bập bùng bị thổi dạt về phía Mạnh

Phù Dao và Trưởng Tôn Vô Cực đang ngồi, hai người đều buông tay tránh

ra, Phù Dao cười mắng, “Tên hán tử thô lỗ này, đến đi đường cũng không

thể đi cho tử tế."

Thiết Thành nhếch miệng cười với nàng, duỗi

tay đi tìm lương khô trong tay nải, Chung Dị nãy giờ vẫn ngồi yên lặng

một goc đột nhiên lao tới, vô cùng vui vẻ phẩy phẩy tay áo trước mặt

Thiết Thành hỏi, "Ta mặc áo này có đẹp không?"

Thiết Thành nóng nảy đẩy hắn ta ra, "Ngươi mặc cái gì cũng khó nhìn hết."

Mạnh Phù Dao đang ngồi đối diện đống lửa bỗng nhiên ngẩng đầu.

Thiết Thành không nhận ra đó là áo của mình sao?

Thiết Thành? Thiết Thành!

"Vù" một tiếng, bóng áo tím chợt lóe lên, Trưởng Tôn Vô Cực ở bên cạnh đã biến mất từ lúc nào.

Hắn trước giờ luôn tình như xử nữ, động như thỏ chạy, nhưng tốc độ khi nãy

của hắn dường như đã đạt tới tốc độ cực hạn mà một con người có thể có,

đến thị lực siêu phàm của Mạnh Phù Dao cũng hoàn toàn không thể biết

được hắn chạy về hướng nào, chỉ cảm nhận được khoảnh khắc lòng nàng vừa

chấn động, ánh lửa bỗng sáng lên, hắn đã xuất hiện ở trước mặt "Thiết

Thành", từ trong ống tay áo trượt ra một binh khí bằng Ngọc Như Ý tinh

xảo, bàn tay vừa cử động, Ngọc Như Ý đã bắn về phía đối phương.

Lúc đó, Mạnh Phù Dao cũng đã tiến đến, Thí Thiên được rút ra còn chưa kịp

lóe lên ánh sáng đen đã hướng thẳng về phía đối phương, Mạnh Phù Dao

nhắm mắt không nhìn kẻ đang mang khuôn mặt của Thiết Thành, tránh cho

bản thân mềm lòng, mỗi lần ra tay đều là sát chiêu!

Mạnh Phù Dao có thể bỏ qua hàng ngàn hàng vạn người, nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua kẻ này!

Tên cặn bã không chỉ sỉ nhục nàng mà sỉ nhục cả Trường Tôn Vô Cực!

Bạch quang của Ngọc Như Ý như tuyết trắng, hắc quang của Thí Thiên tựa thủy

triều, bạch quang cùng hắc quang đối lập rõ ràng mà lại như đan quyện

vào nhau, kết thành một tấm lưới khổng lồ với hai màu sắc trái ngược,

như sóng dữ mãnh liệt, lại tựa một làn mưa lất phất, không một tiếng

động phủ lên toàn thân đối phương.

Mạnh Phù Dao cùng Trưởng Tôn

Vô Cực liên thủ, hai trạng thái hoàn toàn khác biệt nhưng lại như trời

sinh một đôi, sự mạnh mẽ của nàng vừa khéo được sự tinh tế, tỉ mi, không hề có sơ hở của hắn bù lại.

Kẻ kia vẫn tươi cười như cũ, vẫn là âm thanh trong trẻo có ba phần ngạc nhiên, bảy phần đắc ý.

Sau đó, hắn ta lui lại.

Cách hắn ta lui hết sức kì quái, giống như tằm lột xác, vừa lui, vừa cởi bỏ

áo ngoài của Thiết Thành, chiếc áo được cởi ra vậy mà có thể tự mình

động đậy, hoàn toàn giống như một cơ thể thật sự, "nâng tay áo" đón lấy

công kích của hai người. Sau đó, kẻ kia tiếp tục ném ra vô số thứ khác,

nào là túi gấm, nào là đai lưng, thậm chí cả tóc giả, mọi thứ bay tán

loạn trong không trung, bóng dáng hắn ta đứng tại nơi những đồ vật kia

đang quỷ dị uốn éo, thoáng một liền không thấy đâu nữa.

Hết thảy

mọi việc đều chỉ diễn ra trong một giây ngắn ngủi, cao thủ đệ nhất thiên hạ giao chiến, không giống với những cao thủ thông thường liều mạng so

đấu vài trăm chiêu, đợi đến khi tiếng gió ngừng lại, áo tím bay lên vừa

hạ xuống, trên mặt đất đã chỉ còn lại một đống quần áo lộn xộn.

Mạnh Phù Dao đuổi theo ra ngoài, nàng đưa mắt nhìn khắp nơi, sương đêm nhẹ

nhàng giăng mắc, ánh trăng mờ áo, bốn bề là những cánh đồng bát ngát

mênh mông, còn đâu bóng dáng của kẻ khi nãy?

Nàng nhìn đăm đăm

vào nơi hắn vừa biến mất, trong lòng tức giận ngùn ngụt, "hừ" một tiếng, dùng một đao chém hỏng cửa lớn của ngôi miếu rách nát.

Nàng đột

nhiên nhớ tới Thiết Thành, vội vàng đi tìm khắp nơi, Thiết Thành được

tìm thấy bên bờ suối, trên người hắn chỉ còn mỗi trung y, hắn bị điểm

tám huyệt đạo rồi bị kẻ kia tùy tiện vứt lại bên khe suối. Lúc vứt Thiết Thành xuống kẻ kia rõ ràng không có chút để tâm nào, để mặt hắn áp

xuống bùn đất bên khe suối, lúc Phù Dao tìm đến, Thiết Thành đã suýt

chết ngạt, Trưởng Tôn Vô Cực đích thân truyền công lực mới có thể cứu về một mạng của hắn.

Phù Dao càng thêm tức giận, sắc mặt đã sắp đen xì lại, căm hận lên tiếng, "Từ hôm nay trở đi, không ai được phép tự ý

một mình tách ra, tránh cho việc kẻ địch thừa cơ xâm nhập..." Nói đến

đây, trong lòng nàng bỗng giật mình, lúc này nàng mới hiểu ra mục đích

thật sự của tên vô lại kia, hắn tận dụng mọi thời cơ, chỉ chọn những

người thân thiết nhất với nàng để ra tay, ý định của hắn chính là muốn

bọn họ đề phòng lẫn nhau, thậm chí cuối cùng phải mỗi người một ngả,

muốn bức nàng trở thành kẻ cô độc.

Suy nghĩ ấy làm lòng nàng sinh ra một cảm giác buốt lạnh, nàng cả đời không sợ khó khăn nguy hiểm,

không sợ kẻ địch hùng mạnh, nàng sợ nhất chính là cô đơn, lẻ loi cùng

không tin tưởng, kẻ địch không chỉ có lòng dạ thâm độc mà còn cường đại

như vậy, đang rình mò phía trước, không biết sẽ tạo nên hậu quả gì, thật khó mà tưởng tượng ra được.

Nàng mơ hồ cảm thấy, mục tiêu của

đối phương không ai khác chính là nàng, hắn ta nhiều lần tập kích những

người bên cạnh nàng với ý đồ cô lập nàng, vậy nàng vì cái gì mà còn muốn liên lụy đến người khác nữa đây?

"Chúng ta tách nhau ra đi

thôi." Sau một hồi lâu, Phù Dao mệt mỏi nói: "Thiết Thành, ngươi quay về Trường Hãn hoặc Diêu Thành, Trưởng Tôn Vô Cực, huynh muốn đi nơi nào

thì đi nơi đó đi, chỉ cần không ở cạnh ta là được."

"Ta chỉ muốn ở cùng nàng." Trưởng Tôn Vô Cực lập tức kiên quyết đáp lại, "Cùng ở bên cạnh nàng mới là nơi ta muốn đi."

"Phù Dao," Trưởng Tôn Vô Cực nhẹ nhàng nói tiếp: "Điều hắn muốn, chính là

khiến nàng mất đi tinh thần và ý chí, giống như dùng dao cùn cắt thịt,

chậm rãi cắt hết mọi sự tin tưởng cùng tự tin của nàng, hắn không muốn

gϊếŧ nàng, mà muốn phá hoại nàng, ta không cho phép điều đó, nàng càng

không thể để điều đó xảy ra."

Phù Dao thấp giọng "Ừ" một tiếng,

cảm nhận được hắn đang chậm rãi tới gần, hơi do dự duỗi tay ra nắm lấy

vai nàng - Từ đêm hôm ấy, hắn không còn tùy tiện trêu chọc sàm sỡ nàng

như trước nữa, hiện tại mỗi lần tiếp xúc với nàng, dường như hắn đều có

chút không yên tâm cùng do dự, sự do dự ngắn ngủi không đủ để khiến

người khác chú ý này lại khiến trong lòng Phù Dao bỗng nhiên thấy chua

xót, nàng lại nghe hắn nói tiếp: "Chắc chắn sẽ có cách, sự ăn ý và tin

tưởng thực sự không thể dễ dàng bị một kẻ xa lạ hủy hoại được."

Phù Dao nghe câu nói ấy, không biết tại sao bỗng nhiên đồn hết mọi sự chú ý lên bàn tay đang đặt trên vai mình, giây phút ấy, có điều gì đó chợt ùa về trong tâm trí nàng, thế nhưng đó lại là mùi tanh trong khoang thuyền chật hẹp đêm hôm ấy, còn có bàn tay của kẻ kia đặt trên cơ thể nàng,

ánh mắt trần trụi du͙© vọиɠ... Kí ức khó chịu mà vô cùng rõ nét cứ thế ập đến, cảm giác ghê tởm như thấp thoáng lại như lan tràn khắp nơi, bất

giác nàng lại tự nhiên tránh né hắn, bàn tay Trưởng Tôn Vô Cực lập tức

cứng lại, Phù Dao cảm nhận được sự cứng ngắc ấy, trong lòng mơ hồ đau

đón, nhanh chóng hối hận, tuy nhiên đã muộn rồi, Trưởng Tôn Vô Cực nhẹ

nhàng mà chậm rãi rút tay về, hắn rút về một cách rất tùy tiện, rất tự

nhiên, giống như sợ nàng khó xử, nhưng Mạnh Phù Dao sao có thể không

biết? Động tác rút tay về chậm rãi ấy như mang theo một sợi chỉ nhỏ,

siết trái tim nàng lại, siết chặt lục phủ ngũ tạng nàng, đau đớn từng

đợt không thôi.

Có lẽ, sợi chỉ ấy cũng đang siết lấy trái tim Trưởng Tôn Vô Cực, sự đau đớn của hắn chắc chắn không hề ít hơn nàng.

Hai người nhất thời đều im lặng, không biết nói gì, bèn dìu Thiết Thành vào cái miếu nát kia để nghỉ ngơi, Chung Dị đang ngồi trên mặt đất chơi đùa với tay áo của mình, thấy bọn họ quay về liền ngẩng đầu cười xán lạn,

Phù Dao nhìn hắn ta, nghĩ lại khi nãy nàng và Trưởng Tôn Vô Cực bị ánh

lửa che mắt, chỉ có hắn ta chạy tới, không biết là vô tình hay cố ý chặn tên "Thiết Thành" giả kia lại, tính ra, hắn ta đã cứu bọn họ, nếu để kẻ kia tiến đến gần, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì?

Dựa theo

tình hình hiện nay, có càng ít người bên cạnh càng tốt, như vậy khả năng bị lợi dụng sơ hở sẽ càng nhỏ, nhưng không biết tại sao, đối với tên

Chung Dị này, nàng không thể dậy nổi cảm giác thù địch, nhìn hắn ta luôn vui vẻ một cách ngây ngô, nàng có cảm giác giống như đang nhìn một cậu

em trai nhà bên cạnh vậy.

Mạnh Phù Dao mỉm cười, ngồi xuống chiếc giường rơm, Trưởng Tôn Vô Cực nhìn nàng, lại nhìn Chung Dị, theo như

hiểu biết của hắn đối với nàng, chuyện nàng nhất định sẽ làm tiếp theo

chính là đuổi người, vậy mà nàng lại không làm thế, Trường Tôn Vô Cực

suy nghĩ, nhưng vẫn cứ im lặng không nói gì như trước.

Phù Dao

ngồi xuống bên cạnh tay nải để dọn dẹp, vứt hết lương khô trong đó đi,

"Tên vô liêm si kia đã chạm vào.. không thể ăn nữa." Nàng quay qua

Nguyên Bảo đại nhân, miễn cưỡng nở nụ cười, "Xin lỗi, hại ngươi phải đói bụng rồi. Chung Dị, ngươi đi xem có quả dại không đi."

Chung Dị

đang đứng cách xa Nguyên Bảo đại nhân "Ừm" một tiếng, vội vàng chạy ra

ngoài, Nguyên Bảo đại nhân nước mắt lưng tròng ngồi ở một góc nhìn Mạnh

Phù Dao - Aaaa Mạnh Phù Dao ngươi đừng lúc trên trời lúc dưới đất như

vậy chứ, bóng ma ám ảnh trong trái tim đáng thương của ta nhất thời khó

có thể xua tan hu hu...

Trưởng Tôn Vô Cực rút từ trong lòng ra

hai cái bánh mặn, cẩn thận lột vỏ ngoài ra, nướng trên đống lửa rồi đưa

cho Mạnh Phù Dao một, "Cái này Nguyên Bảo đã nằm lên rồi, đừng chê nhé", cái còn lại một nửa cho Nguyên Bảo đại nhân, một nửa giữ lại cho Thiết

Thành còn chưa tỉnh lại.

Phù Dao xoa nắn cái bánh, cái bánh trong lòng bàn tay nàng ấm nóng, giống như vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể

của hắn, bánh này Trưởng Tôn Vô Cực sau khi cứu Nguyên Bảo ra ban nãy đã không hề vứt đi, hắn trước giờ luôn đề cao chất lượng cuộc sống nhưng

chưa từng lãng phí, Phù Dao ngơ ngẩn xoa nắn một lúc, cẩn thận xé thành

hai nửa bằng nhau, "Ta ăn nửa to, huynh ăn nửa nhỏ."

Trưởng Tôn Vô Cực nhìn cái bánh, cười cười đón lấy, lại đột nhiên nói: "Không giữ cho tên họ Chung kia sao?”

Mạnh Phù Dao ăn bánh, nhìn về phía tay nải cùa Chung Dị, do dự nói: “Chắc

tên kia tự có đồ ăn rồi? Vừa nãy hắn ta còn có đường cho vào nước kia

mà.”

Ánh mắt Trưởng Tôn Vô Cực lóe lên, "à" lên một tiếng rồi

không nói gì nữa, một lát sau, Chung Dị quay trở lại, trong tay hắn ta

cầm mấy quả dại nhìn như mấy cái chân gà đen thui, "Thứ này nhìn qua

không đẹp mắt, nhưng lúc ăn vào vừa ngọt vừa thanh, mọi người đều nếm

thử đi."

Mạnh Phù Dao một tay túm lấy tên kia, một tay thử xé da

mặt hắn, Chung Dị "ai ôi ai ôi" cười lớn, không giống đang hoảng sợ mà

giống như bị ngứa, vừa cười vừa nhảy lên nhảy xuống như một con khỉ vậy, Mạnh Phù Dao kéo một lúc không thấy có mặt nạ, hậm hực thả tay ra, quan sát cái tên da mỏng thịt dày nhìn như một cậu quý tử này, nhìn bộ dạng

hắn ta giống như ít phải lao động, nhưng xét đến năng lực sinh tồn thì

rất mạnh mẽ, làm mọi việc đều rất thuần thục, tỉ mỉ. Nàng nhịn không

được đẩy hắn ra xa nói: "Tránh xa chúng ta ra chút, cẩn thận ta coi

ngươi là đồ giả rồi làm thịt ngươi đó."

Chung Dị không tránh ra, cười nịnh nọt sáp tới gần, "Tỷ tỷ tốt, thật sự không giả được đâu, không sợ tỷ sờ."

"Xì, ngươi cho rằng ngươi là Giả Bảo Ngọc(*) sao?" Mạnh Phù Dao bị một tiếng tỷ tỷ tốt của hắn làm cho nổi da gà khắp người, chợt thấy Trưởng Tôn Vô Cực búng tay, ngay sau đó Chung Dị liền "ai ôi" một tiếng, ôm lấy đầu

quay lại nói: "Ai đánh ta vậy? Là ai đánh ta?"

(*) Gia Bảo Ngọc: Một nhân vật trong tiểu thuyết “Hồng lâu mộng” nổi tiếng của tác giả Tào Tuyết Cần.

"Là ta." Trưởng Tôn Vô Cực không thèm quay đầu lại, khuôn mặt giấu trong

ánh lửa không nhìn rõ biểu cảm, giọng điệu của hắn thờ ơ mà lạnh lẽo,

"Nửa đêm canh ba, ngươi không ngủ còn muốn làm phiền người khác nghỉ

ngơi sao?"

Mạnh phù Dao ngạc nhiên nhìn. Trưởng Tôn Vô Cực,

chẳng phải luôn rất lịch sự sao nàng chưa thấy hắn dùng ngữ điệu không

khách khí như vậy nói chuyện, có phải tức giận rồi không? Nhưng đang yên đang lành, tức giận cái gì chứ?

"Ta đi giúp ngươi trải giường."

Chung Dị trời sinh dễ tính, xoa xoa đầu vài cái liền quên ngay, xoay

người muốn trải lại giường của Mạnh Phù Dao cho ngay ngắn, tay vừa chạm

lên mặt rơm, đại nhân nào đó đã phi tới, chống nạnh xuất hiện ngay trước mũi hắn...

"Lông kìaaaaa", một tiếng kêu thảm thiết cất lên,

Chung Dị lao ra ngoài với vận tốc ánh sáng, Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười

vuốt ve thú cưng của hắn, tỏ ý khen ngợi...

Trong đầu Mạnh Phù

Dao bây giờ đều là suy nghĩ làm cách nào để đối phó cái tên nửa nam nửa

nữ quái đản kia, đâu chú ý tới sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt ở bên

kia, nàng ngồi xuống, nhắm mắt lại, "Ta không ngủ, đêm nay gác cho các

ngươi, từ hôm nay trở đi, ta phải tăng cường luyện công."

Nang

nhè nhẹ thở dài, trong lòng nghĩ ngợi, nghe nói trong Thập cường giả,

thì cứ năm người lại cách nhau một khoảng rất xa, trong năm người mạnh

nhất thì khoảng cách giữa mỗi người lại càng thêm lớn, xem ra lời này

quả thật không sai, nàng đã bước lêи đỉиɦ cao của những người mạnh nhất

Đại lục Năm châu này, vậy mà vẫn bị người khác chơi đùa như trước, vậy

mà vẫn không có năng lực đánh trả.

"Võ công sao?" Chung Dị giống

như con gián đập mãi không chết, cuời tủm tím tiếp tục xán qua, thần bí

cười nói: "Cả thiên hạ đều biết, Phù Phong là nơi có nhiều đồ vật thần

kì nhất thiên hạ, Toàn Cơ chúng ta gần Phù Phong nhất, đồ tốt cũng không ít, nhưng mà đều ở trong Hoàng cung và trong tay danh gia vọng tộc, võ

công ở Đại lục Năm châu chúng ta rất thịnh hành, hầu hết mọi người đều

sử dụng những thứ giúp nâng cao công lực."