Nữ chính thò đầu vào trong thăm dò, trong khoang thuyền đơn sơ, khách nhân nước miếng giàn giụa nghiêng trái ngã phải, nói là say mê nghe chuyện
quốc gia đại sự? Vậy thì không phải. Chi bằng nói là đang mê đắm mùi
thơm của thức ăn thì đúng hơn.
Phía trên bàn đặt thêm một ghế,
ngồi trên đó là một nam tử gầy gò, y phục màu xanh rất bình thường, vết
dầu nhỏ xuống, ống tay áo cuộn lên, đang cầm một xấp giấy lộn xộn, thao
thao bất tuyệt.
Mạnh Phù Dao vỗ tay, nhảy vào trong, "Nói rất hay rất tuyệt, không chê vào đâu được!"
Nam tử kia đặt xấp giấy xuống bàn, người này chừng ba mươi tuổi, có gương
mặt gầy, hình như còn bị cận thị, híp mắt nhìn Phù Dao rồi lại nhìn
Trưởng Tôn Vô Cực vừa bước vào theo, câu đầu tiên đó là, "Phu thê?"
Mạnh Phù Dao cười tủm tỉm nói: "Nếu như không phài thì sao?"
"Vậy thì mời ra ngoài ngay." Người nọ không chút khách khí phất tay, "Không biết quy củ của ta sao?"
"Biết." Mạnh Phù Dao vén áo lên, ngồi xuống, “Nếu như đã đến, tất nhiên biết."
Nam tử kia nhìn nàng rất lâu, sau đó chậm rãi bước xuống ghế, "Hôm nay ta chỉ nói đến đây thôi."
Phía dưới đầy tiếng thở ra, như được giải thoát khỏi cực hình.
"Vẫn là quy định cũ, không phải phu thê thì hãy nhanh chóng đi ra ngoài."
Nam tử đó chậm chạp đi vào phòng bếp, "Bằng không thì... nếu đã ăn vào
ta cũng bắt phải nhổ ra."
Mạnh Phù Dao đang uống trà liền phun
ra, Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười vỗ lưng cho nàng, cô gái nhỏ nước mắt
lưng tròng nói, "Tên nhóc này sao lại ăn nói độc ác như vậy chứ..."
Nhưng mà tên nhóc kia quả thực nấu ăn rất ngon, mùi thơm của thức ăn lan tỏa
khắp mười dặm, đúng là có một trên đời, Mạnh Phù Dao ngồi ở khoang
trong, ngửi mùi thơm tỏa ra từ phòng bếp, cất tiếng khen, "Thơm quá!"
Một người khách bên cạnh miễn cưỡng lên tiếng, "Nơi đó vừa mới nấu rượu."
Hai mắt Mạnh Phù Dao tức thì phát sáng, "Tốt quá tốt quá!"
Vị khách khác rảnh rỗi bổ sung: "Chỉ mới thêm gia vị thôi."
Lại qua một lúc sau, Mạnh Phù Dao leo lên chiếc ghế cao, thăm dò nhìn
quanh, phía dưới đồng loạt xua nàng, "Bình tĩnh chút đi, cá mới vào nồi
thôi."
…
Mãi cho đến khi Mạnh Phù Dao bị mỹ thực giày vò
không thể nhịn nổi nữa, suy nghĩ có cần phái ba nghìn hộ vệ đến gỉúp đỡ
đầu bếp nhóm lửa hay không, rèm trong thuyền được nhấc lên, cô nương
xinh đẹp mang khay thức ăn đến, tiếng nói trong trẻo: "Món thứ nhất, cá
uyên ương."
Mạnh Phù Dao nghe tên kia liền bĩu môi, chê: "Tục!"
Nhưng màu sắc hương vị của món ăn quả thực không tầm thường, da cá vàng nhạt
mà óng ánh, thịt cá trắng bóc mượt mà, như bạch ngọc phủ thêm lưu ly
vàng, nổi trên nước canh màu sữa nhạt, màu sắc thanh đạm, mùi thơm lại
đậm đà khiến người ta muốn lao vào cướp.
Mạnh Phù Dao nhào tới, cầm đũa, vẽ một đường trên lưng cá, chuẩn xác chia làm hai nửa không nhiều không ít, "Mỗi người một nửa!"
Cô nương kia mỉm cười nhắc nhở, "Không được chia đồ ăn, mời cùng dùng chung."
Mạnh Phù Dao quay đầu nhìn lại, bốn phía đều chụm đầu cùng ăn, hay, quá thân mật rồi đó, thảo nào yêu cầu là phu thê.
"Món này có hai vị, đầu đuôi nhạt nhưng ở giữa đậm." Đầu bếp giơ cái muôi
xúc xuất hiện ở cửa khoang, "Hai phu thê phải ngồi đối diện mà ăn, lúc
đầu là hương vị bình đạm, tiếp dần sẽ đậm đà, khi hai đũa chạm nhau,
hương vị cá ngon nhất, ý nghĩa rằng phu thê vốn dĩ là hai người xa lạ,
một khi có duyên sẽ gặp nhau, trước khác đường nhưng sau chung đích,
trước cộng khổ sau cùng đồng cam."
Hắn ta nghiêng mắt nhìn Mạnh Phù Dao, "Không hiểu quy củ của ta thì đừng làm hỏng ý nghĩa mỹ thực của ta."
Mạnh Phù Dao lẩm bẩm, " Ở đâu ra nhiều quy củ vớ vẩn như vậy!"
Trưởng Tôn Vô Cực đã chia chén đĩa, hai người đều ngồi một bên, cười nói: "Quy củ này rất hay, rất tốt rất tốt."
Mạnh Phù Dao bất đắc dĩ, lại không chống đỡ nổi sự hấp dẫn của mỹ thực, đành phải vùi đầu ăn, quả nhiên càng ăn đến khúc giữa càng ngon, dư vị đầu
lưỡi mãi mà chẳng tan, ngon đến mức hại nước hại dân, hai người chụm đầu ăn, đầu mũi cả hai sắp sửa chạm vào nhau, đột nhiên cảm thấy phía dưới
cùng có hơi cưng cứng là lạ, Mạnh Phù Dao gắp lên nhìn, là cá viên, óng
ánh như tuyết trắng, mê hoặc lòng nàng.
"Tốt quá, ăn đến viên
song hỷ rồi!" Bốn phía đều là tiếng vui mừng, đầu bếp phía trên nói: "Ai ăn đến đấy, người đó phải cắn một nửa rồi đưa cho đối phương."
Mạnh Phù Dao liền đỏ mặt, không làm, đặt đũa trách móc, "Quá keo kiệt, hai viên cá cũng không làm được sao?"
"Cá viên?" Đầu bếp khinh bỉ liếc nhìn nàng, hai tay ôm ngực nhìn trời không nói, Mạnh Phù Dao nhìn hắn ta chỉ cảm thấy ngứa răng. Bàn bên cạnh có
một cô gái cười nói: "Cô nương đây không biết, đây không phải cá viên
bình thường, đây là cá Thất Bảo trên Kim Giang, theo đợt lũ định kỳ mới
từ nội hải Phù Phong bơi qua đây, bởi vì bơi đoạn đường xa, con cá này
thích hợp nhất làm cá viên, nhưng bởi vì lộ trình quá xa, bơi được đến
nơi đây, trong hàng trăm nghìn con chỉ còn một, vô cùng trân quý, mỗi
bàn một viên đã là hiếm có, mỗi một viên thôi cũng phải giá trị trăm
lượng bạc đó."
Mạnh Phù Dao sờ sờ đầu mũi, nghe đầu bếp khinh bỉ, "Nhà quê!"
Mạnh nhà quê bất đắc dĩ, đành phải gắp cá viên lên, nấc nghẹn nuốt nước miếng nói với Trưởng Tôn Vô Cực, "Huynh ăn đi.”
Nàng hi sinh như thế, phía trên cũng không tha, rống to: "Chia ra ăn! Chia ra ăn! Các ngươi giả mạo phu thê sao?"
"Giả mạo thì sao?" Mạnh Phù Dao nhảy dựng lên, vén tay áo, "Ngươi làm gì được ta?"
Đầu bếp không đáp, ngạo nghễ chỉ cái bảng trước cửa khoang thuyền, Mạnh Phù Dao bây giờ mới nhìn rõ, bảng trên cửa khoang ghi: Người giả mạo phu
thê, mời cởϊ qυầи áo trước mặt mọi người khỏa thân bơi vào bờ.
"A... tại sao huynh không nhắc ta?" Mạnh Phù Dao đẩy Trưởng Tôn Vô Cực, con
thuyền này đang ở giữa sông, còn lòng sông thì rộng bao la, bơi vào bờ
hả? Thảm quá.
“Không sao." Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười, "Ta thấy
dù thế nào ta cũng không thiệt thòi." Hắn gắp viên cá lên, "Cãi nhau với hắn ta làm gì? Ăn là được rồi không phải sao?" Hắn nhẹ nhàng cắn xuống
một nửa viên cá, thuận tay đút vào miệng của nàng đang há to để cắn hắn.
Mạnh Phù Dao: "..”
Trưởng Tôn Vô Cực nhấm nháp, gật đầu, uống trà, "A..., hương vị rất ngon.",
rồi đột nhiên đưa tay vỗ vỗ gáy nàng, thương cảm mà nói: "Nghẹn rồi?",
sau đó giúp nàng thuận khí, "Không nên kích động."
Mạnh Phù Dao nước mắt lưng tròng: “..”
Lúc món thứ hai mang lên, Mạnh Phù Dao mới từ trạng thái sắp chết giãy giụa thoát ra, ánh mắt lướt tây lướt đông, không nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, tập trung nhìn món ăn tên của món ăn là: "Chốn đào nguyên."
Quả
nhiên tên hay mà món ăn cũng đẹp, nước canh trong veo, thịt ốc màu hồng
nhạt nổi bên trên, như hoa đào rơi xuống suối trong, mùi thơm đậm đà mà
không quá nồng nàn, tựa như tiêu dao trong chốn đào nguyên, ý vị triền
mien.
Đầu bếp nói: "Bắt đầu từ món ăn này, ta sẽ khảo sát quan hệ phu thê các ngươi, đây là ốc đào hoa nổi tiếng Kim Giang Lệ Thủy, món
này cực kì khảo nghiệm tài nấu nướng, nếu làm tốt thì ngon vô cùng, nếu
làm hỏng thì tanh nồng khó nuốt, cũng giống như quan hệ vợ chồng, hoặc
là một đời yêu đậm sâu, hoặc là một đời bất hòa. Vợ chồng các ngươi ân
ái hay hai lòng, món ăn này sẽ cho ta biết."
Mạnh Phù Dao đang
nghĩ ngợi xem quan hệ vợ chồng thì có liên quan gì đến ốc, lại nghe đầu
bếp nói: "Hỏi tất cả các lang quân, nương tử nhà ngươi mười ngón tay
thon dài, có mấy vân tay hình xoắn, mấy vân hình sọc?"
Mạnh Phù
Dao hừ rõ to, mặt lại đỏ bừng. Câu hỏi này quá xảo trá tai quái! Ai mà
lại rảnh rỗi đến nỗi đem vân tay bà xã nhà mình có mấy vân xoắn mấy vân
sọc chứ? Đừng nói là lang quân không biết, ngay cả bản thân nữ nhân cũng không rảnh rỗi làm chuyện dở hơi đó, điển hình là nàng.
Quả
nhiên không ai trả lời được, đầu bếp không chút khách sáo, hạ lệnh tính
tiền cơm, các nương tử ngồi trên thuyền nhỏ, đám lang quân thì toàn bộ
cởϊ qυầи áo lao xuống nước, cố sức bơi trong nước lạnh thấu xương đầu
xuân.
Mạnh Phù Dao giật giật khóe miệng, trông thấy đám nữ nhân
ngồi trên thuyền thì lộ vẻ vui sướиɠ, haizz, chỉ có Trưởng Tôn Vô Cực là khổ thân thôi, ngẫm nghĩ thêm một hồi thì hai mắt lại lộ ra vẻ háo sắc. A a Thái tử cởϊ qυầи áo a, aa Thái tử khỏa thân bơi a, đúng là phúc lợi độc nhất vô nhị, được miễn phí ngắm trai đẹp khỏa thân...
Tiếng
người rơi xuống bùm bùm không ngừng vang lên, câu hỏi cổ quái kia hầu
như không ai trả lời được, cô nương trên thuyền nhếch môi nhìn Trưởng
Tôn Vô Cực, ánh mắt rơi trên người hắn, Mạnh Phù Dao thấy vậy liền tức
giận, thật vô sỉ! Định giống như nàng chờ nhìn mỹ nam khỏa thân sao!
Đầu bếp ngồi ở ghế cao dựng trên bàn, nhìn sang phía Trưởng Tôn Vô Cực, "Ngươi, thế nào?"
Trưởng Tôn Vô Cực chậm rãi uống trà, lông mi thật dài cụp xuống, tâm tư vẫn khó dò như trước.
“Đoán không ra thì đi mười bước về phía trước, sau đó nhảy xuống là được
rồi." Đầu bếp đợi không thấy hắn trả lời, thất vọng leo xuống, lẹt xẹt
đi vào trong, lười biếng ngáp, “Xem ra hôm nay không cần nấu món thứ
ba."
“Bảy ngón hình xoắn, ba ngón hình sọc."
Tiếng nói
thanh thanh đạm đạm, nét mặt ung dung thản nhiên, Trưởng Tôn Vô Cực đột
nhiên nói ra một câu này xong lại thản nhiên uống trà.
Mạnh Phù Dao khϊếp sợ, lập tức giơ lên tay cẩn thận đếm đếm, một lúc sau buông tay xuống, tiếp tục ngớ người.
Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười nghiêng mắt liếc nhìn nàng, đột nhiên tiến đến gần, kề vào tai nàng, dịu dàng hết đỗi nói: "Đừng nói ngón tay, kể cả hỏi ta từ khi biết nàng đến giờ, kích cỡ nội y của nàng thay đổi thế nào, có
lẽ cũng biết."
“..”
“Bốp!”
Một khắc sau, Mạnh đại vương dường như ý thức được mình đã bị người nào đó nhìn thấy hết, liền hung dữ vung một quyền...
"Món ăn thứ ba!" Đấu bếp vỗ vỗ tay, không nhìn "đôi vợ chồng ân ái mặn nồng
duy nhất vượt qua bài kiểm tra" đứng trong khoang thuyền khói nghi ngút, la to: "Khách quý mời đến phòng dưới khoang độc phẩm!"
Hắn ta đi đầu tiến vào trong khoang, Mạnh Phù Dao cùng Trưởng Tôn Vô Cực liếc
nhau cùng đi theo, người nọ bày quẹo tám lối rẽ, đi một mạch rồi dừng
chân trước cửa phòng.
Trên thuyền diện tích nhỏ hẹp, lối đi cũng
nhỏ, cửa mở ra, bên trong khoang âm u, đột nhiên có thứ gì đó lóe lên,
một luồng khí tanh tanh ùa vào mặt.
Người đó bỗng nhiên quay người, nhào về phía trước.