Toàn Cơ thành An Quận vương, Hoa Ngạn.
Mạnh Phù Dao từng gặp hắn hai lần, một lần là ở Chấn Vũ đại hội, hắn là đối
thủ của Vân Ngấn, lúc ấy Mạnh Phù Dao có ấn tượng sâu sắc với chân lực
hùng hậu của hắn, một lần khác là đại điển phong hậu của Hiên Viên, hắn
và phu nhân - Toàn Cơ Công chúa Phượng Ngọc Sơ được Toàn Cơ phái tới
chúc mừng, lúc đó nàng đã biết rõ đây là người bị loại trong cuộc đấu võ tranh giành ngôi vị Hoàng đế.
Có điều người bị loại này không
phải quá thảm rồi sao? Thảm đến mức không thể tiếp tục ở lại nước mình,
bị đuổi gϊếŧ phải chạy ngàn dặm khỏi lãnh thổ, tới địa bàn của nàng.
Ấn tượng của Mạnh Phù Dao về hắn cũng không tệ lắm, nàng nhớ rõ trong trận chiến với Vân Ngấn, vị Quận vuơng này đấu rất tập trung, nhận thua cũng rất hào sảng, là một hán tử chân chính, xứng làm đối thủ của Vân Ngấn.
Ánh mắt nàng lướt qua Hoa Ngạn một vòng, trông thấy lo lắng cùng gấp gáp
nhưng lại không chút sợ hãi từ trong ánh mắt đối phương, ánh mắt nàng
lóe lên sự hài lòng, nàng quay đầu lại, lên tiếng: "Thế nhưng, cứ như
vậy cho các ngươi đi, hình như không được ổn...."
Người áo xám biến sắc, vội vàng nói: "Hãn Vương..."
"Vị này không phải phản đồ của Trường Thiên bang các ngươi." Mạnh Phù Dao
liếc xéo hắn: "Nếu Quận vương tôn quý là phản đồ của Lục Lâm các ngươi,
thì Trường Thiên bang cũng có thể thành lập đất nước rồi, còn cần chạy
đến trước mặt bản vương sao?"
Sắc mặt người áo xám lại biến đổi, y quệt quệt mồ hôi trên mặt, sau một lúc do dự mới nói: "Vương gia muốn
thế nào mới bằng lòng bỏ qua cho chúng ta?"
"Rất đơn giản." Mạnh
Phù Dao khoát tay chặn lại. "Tốt xấu gì ta cũng là chủ của Đại Hãn, dân
sinh trị an của vùng này đều do ta quản, các ngươi đánh gϊếŧ đến tận nơi đây, ta đến một lí do hợp lí cũng không có đã bỏ qua cho các ngươi, Hãn Vương Đại Hãn ta còn mặt mũi nào cơ chứ?"
Người áo xám cúi đầu
trầm tư, Mạnh Phù Dao chắp tay nhìn lên trời, Chiến Bắc Dã, Trưởng Tôn
Vô Cực, Nhã Lan Châu đều không nói lời nào, bọn họ đều quen việc hễ có
chuyện gì là Mạnh Phù Dao đều tự mình xử lí, vì nàng hav rộng rãi thu
phục lòng dân. Khiến Chiến Bắc Dã hung hãn, Trưởng Tôn Vô Cực thâm hiểm, Nhã Lan Châu vô lại, càng mừng rõ vì bớt được việc.
Người áo xám tính toán trong lòng, nếu hôm nay không nói rõ thì việc rời đi sẽ hết
sức khó khăn, trên thực tế nếu đổi thành Quốc vương nào cũng đều có thể
xử lý như vậy, Mạnh Hãn Vương đã đủ khách khí, thoạt nhìn cũng không
ương ngạnh không nói đạo lý như trong truyền thuyết, ngược lại là loại
người biết xem xét thời thế. Nếu như vậy, dù sao cấp trên sớm muộn cũng
có chủ ý kết đồng minh với nhân vật thực lực này, bây giờ giao hảo trước cũng không sao.
Sau đó, cái tên hiểu Mạnh Phù Dao nhưng lại hiểu không trọn vẹn, làm thích khách hay làm chính khách đều lơ mơ này ngẩng đầu lên, tiến sát lại Mạnh Phù Dao, trầm thấp nói: "Mong Vương gia
tuyệt đối giữ bí mật... Đây là người mà Thập nhất Điện hạ nhờ cậy Bang
chủ tại hạ bắt, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, tốt nhất là
thấy xác!"
Thập nhất Điện hạ Toàn Cơ, Hoàng tử mà Phượng Toàn súng ái nhất, con trai đầu của Hoàng hậu Toàn Cơ.
Trong nháy mắt Mạnh Phù Dao liền nhớ lại nội dung tài liệu ngày ấy Trưởng Tôn Vô Cực đưa cho nàng, cười cười, nói: "Ồ... Là thế sao? Nhưng tại sao
phải gϊếŧ hắn?"
Người áo xám kỳ quái liếc nàng một, nhất thời
không rõ vì sao vị chính khách trứ danh Đại lục Năm châu này sao lại hỏi câu hỏi ngây thơ như vậy, nhưng vẫn cẩn thận đáp: "Ta chỉ nghe nói
thoáng qua rằng, trên người vị Quận vương này có đồ quan trọng, cần lấy
trở về..."
Mạnh Phù Dao "Ừ", cười cười, vươn vai duỗi tay, nói: "Ai da, lãng phí một đêm ngon giấc... Được rồi, cứ như vậy đi."
Nàng gật đâu với người áo xám, nở một nụ cười xán lạn.
Người áo xám giật mình, vội vàng nhưng không dám thất lễ, lộ ra khuôn mặt
tươi cười mất một bên mắt, máu nửa bên mặt, khiến người ta không dám
nhìn thẳng.
Mạnh Phù Dao ngọt ngào khách sáo cười, sau đó quay người, chắp tay, không nói thêm gì nữa, tiêu sái bước đi.
Người áo xám ngạc nhiên nhìn bóng lưng nàng, không rõ nàng có ý gì, nhưng tai lại đột nhiên nghe thấy tiếng khẩu lệnh trầm thấp đầy sát khí:
"Gϊếŧ!"
Lời ngắn như đao, sát khí mãnh liệt, sau đó người áo xám liền cảm thấy sau
lưng chợt lạnh, hoa máu tung tóe trước mắt, những dòng máu tươi không
ngừng không nghỉ phun trào, tản ra một màn sáng đỏ tươi trước mặt y.
Trong màn sáng ấy, y nhìn thấy bóng lưng nàng thản nhiên chắp tay bước đi, từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại.
Y từ từ rũ mắt xuống, nhìn ngực mình có thêm một lỗ lớn, trong lỗ đó y
còn nhìn thấy một cách kỳ dị huynh đệ của mình cũng đã nhuốm đầy máu
tươi ngã xuống, thi thể bị hung hăng giẫm đạp trên nền đất bụi.
Sau đó y cũng yếu ớt ngã xuống.
Suy nghĩ cuối cùng trong đầu của y là: Mạnh Hãn Vương hình như vốn không hề có ý thả người.
Mạnh Phù Dao dường như không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết sau lưng, đi đến bên người Hoa Ngạn, nhìn nhìn hắn, lệnh cho thuộc hạ đưa hắn vào trong
phủ rồi quay lại hỏi Nhã Lan Châu: "Châu Châu, vết thương nghiêm trọng
không?"
Nhã Lan Châu đĩnh đạc khua loan đao một: "Không có việc
gì, vết thương ngoài da nhẹ thôi." Rồi nàng ấy lập tức thoáng hổ thẹn
nói: "Phù Dao, ta lại mang phiền toái đến cho tỷ."
"Cái gì gọi là muội mang phiền toái đến cho ta chứ?"" Mạnh Phù Dao cười: "Là do bản ta thân trời sinh đã là cái máy nhận phiền toái, chuyện khác thì thôi
không nói, nhưng dám khi dễ bằng hữu của ta trên địa bàn của ta, còn
muốn ta thả người? Nằm mơ!"
Nhã Lan Châu không nói gì, biết rõ
rằng, với tính tình Mạnh Phù Dao, nếu Hoa Ngạn từ xa ngàn dặm chạy đến
xin giúp đỡ, thì dù thế nào nàng cũng sẽ không để hắn bị gϊếŧ trước cửa
nhà mình, thù oán này nhất định sẽ kết định, nhưng gϊếŧ ngươi ngay lập
tức, lại còn hung hãn thế này, chắc là bởi vì nàng ấy bị bắt nạt.
Ngươi bắt nạt người nhà của ta, ta gϊếŧ cả nhà ngươi.
Dù sao sớm muộn gì cũng phải đối đầu, vậy thì gϊếŧ hết cho xong, xưa nay nàng làm việc luôn luôn không thích dây dưa dài dòng.
Mạnh Phù Dao nghiêng mắt nhìn Hoa Ngạn, lệnh cho thuộc hạ sắp xếp chỗ ở cho
hắn, đợi hắn hồi phục rồi hẵng nói, nàng cũng bảo Nhã Lan Châu về phòng
nghỉ, còn mình lười biếng trỏ về ngủ tiếp. Lúc này nàng đã biết rõ nơi ở nên không đi lạc, tiến vào sân nhỏ rồi ngẩng lên nhìn sắc trời, không
biết thế nào lại thở dài, lẩm bẩm: "Ta phát hiện ra - sức thu hút hoàng
quyền của ta ngày càng kinh khủng rồi, còn chưa ra khỏi lãnh thổ Đại Hãn đến Toàn Cơ, mà đã đυ.ng phải người của Hoàng tộc."
"Vì nàng trời sinh là kẻ gây chuyện." Bên cạnh có người cười khẽ, Mạnh Phù Dao liếc
mắt liền nhìn thấy cổ áo của người nọ rộng mở, lộ ra xương quai xanh mê
hoặc, lập tức bụm lấy mũi, đẩy hắn dựa vào tường, đưa tay giúp hắn cài
cổ áo.
"Đại ca, đừng khiến người khác muốn phạm tội."
"Van xin nàng hãy phạm tội đi." Trưởng Tôn Vô Cực cười khẽ, dung nhan như
ngọc lờ mờ hiện ra dưới ánh trăng, phong tình mê hoặc hơn cả mộng cảnh
tươi đẹp, trầm thấp nói: "Ta cam đoan không phá giường."
Mạnh Phù Dao lúng ta lúng túng vội vàng sửa cổ áo ngay ngắn cho hắn, rồi mới buông tay che mũi, làu bàu: "Nguy hiểm thật."
Nguy hiểm thật, nếu phun máu mũi trước mặt hắn, đời này nàng cũng khỏi cần gặp lại hắn nữa.
"Sắp phải đi ngủ rồi, cài lại không thấy phiền toái sao?" Trưởng Tôn Vô Cực
sờ sờ cổ áo, sóng mắt dập dềnh: "Thực ra, ta vừa phát hiện, mở cổ áo ra
thoáng mát hơn..."
"Vậy huynh chậm rãi thông khí đi, lão nhân gia ta muốn ngủ." Mạnh Phù Dao bỏ hắn lại, bước nhanh vào phòng đóng sầm
cửa lại, lẩm bẩm: "Không yên tĩnh nổi."
Nàng muốn ngủ nhưng lại
không dám cởϊ qυầи áo, bên ngoài có sói xám lớn, trước khi sói xám lớn
bỏ đi, thỏ trắng trong sáng nhất định phải hết sức cảnh giác.
Sói xám lớn quả nhiên chưa đi, nghiêng nghiêng người dựa vào cửa sổ phòng
nàng, ánh trăng chiếu lên ô cửa giấy, phác họa khuôn mặt nghiêng nhàn hạ phong lưu của hắn trên đó, Mạnh Phù Dao ở trong phòng tối nhìn bóng
nghiêng tinh xảo đến kinh người kia, nghĩ thầm, "Trắc mạo phong lưu,
ngọc nhân Vệ Giới(*)", có phải chính là chỉ phong tư xuất trần khắp tiên trời dưới đất như thế này hay không?
(*) Trác mạo phong lưu: chỉ người có vẻ ngoài đẹp trai, phóng túng.
Ngọc nhân Vệ Giới: Vệ Giới, tự Thúc Bảo, người huyện An Ấp, là danh sĩ, mỹ
nam cuối đời Tây Tấn. Từ nhỏ Giới có ngoại hình nổi bật, cưỡi xe dê vào
chợ, người kéo nhau đến xem chật ních, khen là người ngọc. Cậu của Giới
là Vương Tế ca ngợi: "Châu ngọc ở bên cạnh, nhận ra hình dáng mình xấu
xí."
Bóng hình trên cửa sổ bất động, dường như đang ngắm trăng
đến xuất thần, một lúc sau nàng nghe thấy tiếng hắn vang lên bên ngoài
cửa sổ, thoáng do dự xen bất đắc dĩ: "Phù Dao, có cách nào... khiến nàng ở lại không?"
Lòng nàng chấn động, đây là lần đầu tiên Trưởng
Tôn Vô Cực nghiêm túc bàn luận cùng nàng về vấn đề đi hay ở, trước đó,
hai người đối với việc này đều tự ngầm hiểu lẫn nhau, ai cũng cẩn thận
tránh né từng ly từng tí, sợ vượt qua điểm mấu chốt của nhau. Nhưng mà
tối nay, người xưa nay luôn suy nghĩ trước sau, nói chuyện làm việc đều
thích quanh co uốn lượn này, tại sao đột nhiên lại thẳng thắn như vậy,
dùng một câu đơn giản không thể chạm đến nhất, đánh động sự phòng vệ của nàng?
Nàng im lặng lâu thật lâu, cuối cùng tàn nhẫn nói: "Không có."
Hai chữ nặng tựa nghìn quân, bóng hình kia như bị đá lớn đập trúng liền khẽ chao đảo, cũng làm cho hốc mắt nàng chực trào nước mắt.
Nàng nhắm mắt lại, im lặng lui lần đến bên giường, lặng lẽ ngồi im lặng trong bóng đêm.
Tiếng nói của Trưởng Tôn Vô Cực từ ngoài cửa sổ vọng vào: "Nếu như, ta cho nàng một gia đình thì sao?"
Mạnh Phù Dao giật mình, trong chớp mắt nàng liền hiểu ra rằng hắn đang cầu
hôn nàng, thế nhưng... Không phải hắn biết rằng, hắn hỏi như vậy chắc
chắn sẽ nhận lại được lời cự tuyệt của nàng sao?
Trưởng Tôn Vô Cực lại thở dài, từ tốn nói: "Phù Dao, hình như nàng chưa từng nói rằng nàng muốn tìm lại thân thế của mình."
Mạnh Phù Dao trầm mặc, thoáng cái đã hiểu được hàm ý cụ thể trong hai chữ
"Gia đình" mà hắn nói, hai tay nàng nắm chặt đệm giường lạnh buốt, vải
tơ lạnh trơn như tâm trạng của nàng trong khoảnh khắc này, im lặng một
lúc nàng đáp lại: "Ta... không muốn nhiễu loạn cuộc sống của nguời
khác... mà thôi."
Nàng không dám chắc những lời mà mình nói ra có phải là những lời thật lòng hay không.
Lúc trước vì một manh mối nàng đã không tiếc công truy tìm đến Hiên Viên,
thế nhưng khi một câu "Hướng Bắc" kia thốt ra, khi sắc mặt trầm mặc nặng nề của Tông Việt lúc đó là Ám Mị lộ ra, khi những manh mối vụn vặt dần
dần chỉ về cùng một phương hướng, nàng lại do dự.
Những mảnh vỡ chắp vá, từ từ lộ ra hình dáng mơ hồ, nàng cảm giác được, đó là đen tối, đau buồn, cô độc, tựa như ác mộng.
Cha mẹ cho nàng những năm tháng ấu thơ đó cho dù có nỗi khổ tâm, chung quy
cũng vì không thể bảo vệ nàng, nếu như nàng nhất định phải tìm về, có lẽ sẽ mang phiền não cho họ.
Nếu như nàng một lòng vẫn muốn về hiện đại, vậy hãy để cha mẹ ruột kiếp này quên nàng đi, tựa như quen với
việc mười bốn năm không có nàng, quen với việc vĩnh viễn không có nàng.
Nàng cũng là một người bình thường, cũng muốn cuộc sống thuận lợi tươi sáng, cũng sợ hãi những vất vả theo đuổi cuối cùng lại hóa thành ác mộng.
Trưởng Tôn Vô Cực ngoài cửa sổ trở nên trầm mặc, hắn lẳng lặng tựa bên ô cửa,
không nói lời nào cũng không đi. Một người ở ngoài cửa sổ, một người thì bên cạnh cửa, chỉ cách nhau một ô cửa sổ giấy mỏng manh, lắng nghe
tiếng hít thở bất đắc dĩ mà buồn man mác của nhau.
Đêm ngắn như thế, chân trời khẽ lộ ánh ban mai, mà con đường phía trước, lại đầy sương mù và dài đăng đẳng.
Mấy ngày sau, Mạnh Phù Dao khởi hành đi thẳng đến Toàn Cơ, Chiến Bắc Dã
tiễn nàng đến tận biên giới Toàn Cơ mới buồn bã chia tay. Hắn không thể
cùng nàng đi Toàn Cơ, dù Toàn Cơ có mời Hoàng đế Đại Hãn dự lễ, song dù
sao hắn mới kế vị không lâu, Tân hoàng không lo quốc sự mà lại đi tranh
thủ tới Hiên Viên là không nên. Việc đi tuần tra biên giới gần đây còn
chấp nhận được, chứ nếu bây giờ hắn lại đi Toàn Cơ thì không hợp lí tẹo
nào.
Manh Phù Dao đại diện cho hắn đi sứ Toàn Cơ, cười tươi rói,
nói với hắn: "Yên tâm, ta nhất định sẽ không làm ảnh hưởng đến uy phong
Tân Hãn Hoàng đế!"
"Ta không sợ nàng làm giảm uy phong của ta."
Chiến Bắc Dã nhìn nàng chăm chú, cười vang: "Ta sợ nàng quá uy phong,
lại khiến Toàn Cơ xảy ra chuyện."
"Không có chuyện đó đâu." Mạnh
Phù Dao lắc đầu, "Lần này người không phạm ta, ta sẽ không phạm người.
Nếu người phạm ta, ta cũng sẽ cố gắng không phạm người."
"Nếu người dốc sức phạm tỷ thì sao?" Nhã Lan Châu tò mò, cố hỏi.
Mạnh Phù Dao nhe răng cười với nàng ấy: "Ta đây đành hung hăng phạm người!"
Nhã Lan Châu buông tay, Mạnh Phù Dao ghé sát lại gần nàng ấy, thì thầm:
"Châu Châu, cách mạng có lẽ sắp thành công, đồng chí đừng từ bỏ nỗ lực,
đêm đó Chiến Hoàng chạy đến nhanh nhất, huynh ấy vẫn rất quan tâm muội."
Mắt Nhã lan Châu sáng rực lên, "Vậy à? Muội tạm tin ở lại Đại Hãn một thời gian vậy, muội vốn là muốn đi theo tỷ.”
"Câu kẻ ngốc kia quan trọng hơn, đi đi!" Mạnh Phù Dao đẩy nàng ấy, cười hì
hì dẫn theo Kỉ Vũ cùng hộ vệ áo giáp đầy đủ lên ngựa. Lần này nàng đi là để giương cao quốc uy, riêng hộ vệ đã tròn ba nghìn, tất cả đều là Hãn
quân tinh nhuệ do Chiến Bắc Dã sợ Vương quân của nàng không đủ kinh
nghiệm, nên trực tiếp chọn ra những chiến sĩ dũng mãnh nhất từ Hãn quân. Đưa mắt nhìn, toàn một màu đỏ như hỏa diễm đen như sắt trầm, bách chiến thiết huyết, sát khí kinh người.
Mạnh Phù Dao khẽ quay người
lại, liếc nhìn Hoa Ngạn xen lẫn trong đội ngũ thị vệ, nhớ tới những lời
hắn nói cùng mình đêm qua, rồi hơi giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước, Trưởng Tôn Vô Cực đang trên ngựa quay đầu lại nhìn nàng
cười.
Nàng giơ roi lên, vυ"t ngựa phi nhanh trong màn cát bụi mịt mù.
Toàn Cơ!
Đại vương ta đến rồi đây!