Quyển 4 - Chương 11-2: Lửa cháy Lâm Thiên (2)

Đứa con trai nhỏ nhất của quận vương một thành nhỏ bị chọn trúng vào kinh làm Hoàng đế bù

nhìn, cô con gái nhỏ của tướng thủ biên thành đã liều mạng đuổi theo vào ngày hắn rời đi, ngựa trắng nhỏ của nàng ấy bị gϊếŧ rồi, nàng ấy liền

cưỡi con ngựa mà A Lục ca ca để lại.

Sau đó nàng ấy té ngã, từ đó về sau, thế giới của nàng ấy không còn tiến về phía trước nữa, vạn sự

đều mờ nhạt như hoa sương trên giấy dán cửa sổ, chỉ còn lại mơ hồ, A Lục ca ca của nàng ẩy.

Mười hai năm.

Hắn ta ở nơi thâm cung

vắng vẻ tịch mịch, hát "Quý phi suy rượu(*)”, nàng ấy vĩnh viễn ở lại

năm tháng bốn tuổi giữ lấy thiếu niên nho nhỏ kia.

(*) Quý phi say rượu: tên gốc là “Bách hoa đình”, nguyên gốc là một màn biểu diễn kinh kịch thời vua Càn Long.

Một đôi bạn nhỏ có tuổi thơ thê lương, bức chân dung tịch liêu, chua xót của một đời Hoàng tộc.

Đường Di Quang nhìn Hiên Viên Mân xanh xanh đỏ đỏ, đột nhiên lau mặt mình,

dùng bàn tay dính đầy nước mắt lau lên mặt Hiên Viên Mân, Hiên Viên Mân

không động đậy, đáy mắt lóe lên ánh nước, mặc cho cô bé kia dùng bàn tay lau đi lớp hóa trang của hắn ta.

Phấn sáp, kẻ mày, son môi, bột

phấn, đường mắt đỏ thẫm, đôi môi xinh đẹp, lông mày đen nhánh, da mặt

trắng toát... tất cả những lớp ngụy trang phù hoa, diễm lệ dưới bàn tay

dính đầy nước mắt của cô bé, đều bị lau đi, hiện ra dung mạo thiếu niên

tuấn tú, trắng nhợt.

Đường Di Quang bổ nhào qua.

Nhào tới trong lòng A Lục ca ca của mười hai năm về trước.

Hắn ta rời đi vào một ngày xuân hoa nở khắp trời, một quất ngựa đã đem A

Lục ca ca của nàng ấy đi, câu chuyện cùa nàng ấy vĩnh viễn dừng ở thời

khắc đuổi theo cuối cùng, tầm nhìn cuối cùng kia, rồi ngã từ trên con

ngựa cao gấp hai lần thân mình xuống, trong mắt nàng ấy phản chiếu cỏ

xuân khắp đất trời biên thành ngàn dặm bát ngát.

Từ đó về sau,

nàng ấy chỉ nhớ rõ nông trại Lạc Nhật của hai người, tiểu bạch hoa cùng

đại hắc bưu của hai người, nhớ rõ cô bé cùng thiếu niên nho nhỏ chơi

đùa, cô bé ngồi trên vai thiếu niên ngắm mặt trời lặn, ngắm mệt rồi ngủ

gục trên bả vai thiếu niên, buổi tối khi trăng sao kéo đến, thiếu niên

ấy sẽ ôm cô bé về, vạt áo lướt qua bồ liên đang nở khắp nơi, cả thân

người thấm đượm mùi hương mộc mạc, thanh nhã.

Nhiều năm về sau,

nàng ấy làm quý phi của hắn ta, ngồi trong cung vàng điện ngọc ăn điểm

tâm, nhớ về A Lục ca ca của nàng ấy, Nhϊếp Chính vương nói với nàng ấy,

nếu nàng ấy làm quý phi sẽ trả lại A Lục ca ca cho nàng ấy, gϊếŧ Hoàng

hậu là nàng ấy có thể cùng với A Lục ca ca.

Hoàng hậu rất tốt, nhưng không có gì quan trọng hơn A Lục ca ca.

Đường Di Quang dụi mình trên bả vai Hiên Viên Mân, khóc đến tê tâm liệt phế,

Hiên Viên Mân ôm lấy nàng ấy, đưa mắt nhìn Mạnh Phù Dao.

Mạnh Phù Dao nhe răng cười với hắn ta, "Gϊếŧ nguời đền tội."

Hiên Viên Mân vẫn đang nhìn nàng, một lúc lâu sau lên tiếng: "Cô không phải vẫn không an tâm về ta sao?"

Hắn ta ôm lấy Đường Di Quang, chầm chậm đúng dậy, "Nếu các ngươi có thể

thắng, ta không tranh giành nữa, ta đưa nàng ấy rời đi, để ta làm một

Vương gia nhàn tản đi."

Mạnh Phù Dao cười, "Ngươi nỡ sao?"

"Nỡ hay không nỡ, thì thế nào chứ?" Hiên Viên Mân theo thói quen nâng lên

ánh mắt đẹp lên, "Ngươi kéo Đông gia, kéo Tây gia, rõ ràng để xử lý Hiên Viên Thịnh, thật ra rùng là cũng là vì gõ núi chấn hổ mà thôi, bằng

không gϊếŧ một tên Hiên Viên Thịnh, tự A Viêt cũng sớm đã có dự tính,

không cần ngươi phí công như vậy. Ý định của cô chính là giải quyết cả

hai người chúng ta trong một lần."

"Không còn cách nào khác."

Mạnh Phù Dao híp mắt cười, "Bệ hạ ngươi khiến ta phải cảnh giác, ngươi

quả có khả năng nhẫn nhịn, quá có khả năng giả bộ, quá có tâm cơ, nương

nương ta cho rằng ngươi là một kẻ gieo họa, phàm là kẻ gieo họa, thì đều không thể giữ lại."

Hiên Viên Mân "xì" một tiếng, "Hai người các ngươi, một người vững vàng thâm nhập triều thần, một người giao kết với bên ngoài, ta chỉ là một Hoàng đế bị vây hãm chốn thâm cung, từ đầu đến cuối chỉ là một kẻ truyền tin tức và tấm màn che, đến người hầu bên

cạnh cũng là của Hiên Viên Việt, ta có thể gieo cái gì đây?"

Mạnh Phù Dao im lặng, trong lòng nghĩ thầm, bây giờ ngươi đang bị hai chúng

ta khống chế, nhưng nếu cuối cùng, ngôi vị Hoàng đế này Tông Việt không

làm mà để ngươi làm, dựa vào sự nhẫn nhịn nhiều năm của ngươi, một khi

giành được quyền lực bùng phát, nói không chừng ngươi sẽ lại trở thành

một Hiên Viên Thịnh.

Coi như ngươi biết thức thời.

Hiên

Viên Mân ôm Doraemon đang ôm chặt lấy cổ hắn ta không chịu buông, nhàn

nhạt liếc nàng, "Cũng không có gì... Thứ quan trọng nhất với ta, chỉ là

tự do mà thôi..."

Hắn ta híp mắt lại, vẻ mặt thản nhiên, ung dưng nói: "Thảo nguyên ở Lạc Nhật, mùa xuân năm sau nhất định sẽ càng đẹp

hơn phải không? Hoa Anh anh đỏ, Bồ liên, Mục túc tím,...vàng, tím, xanh nở khắp mọi nơi, trời cao như thế, cao đến không thể nhìn thấy chân

trời, hò lên một tiếng, ba ngon núi lớn đều cùng ngươi âm vang... ha

ha... thật tốt, ta chịu đựng bốn vách tường cung đủ rồi, chịu đựng việc

phải nhỏ giọng hát khúc đủ rồi, chịu đủ rồi... chịu đủ rồi..."

Đồng cỏ bao la, thảo nguyên rộng lớn, hương hoa thấm đậm trong kí ức. Đứa

trẻ trên thảo nguyên mười hai năm trước cuối cùng có thế mỉm cười vượt

qua bức tường cung hắc ám này, từng bước, từng bước hướng về cố hương

trong mộng.

Hắn ta mang vẻ mặt mơ mộng như vậy, lướt qua vai.

Sống với hai thân phận, trong tối, ngoài sáng, không ngừng đi qua những ngày tháng bão tố, trước mặt nàng ta chỉ muốn làm một người đơn giản.

Đon giản nhất để yêu nàng.

Dù cho thứ nàng dành cho ta, chính là sự cự tuyệt đơn giản nhất.

Mạnh đại vương nắm trong tay ngôi Vị Hoàng đế, vì an toàn của nam nhân độc

miệng, rất bao đồng giúp hắn loại trừ hết phe cánh của Nhϊếp Chính

vương, bức Hiên Viên Mân rời đi, lót đường hắn ngồi lên ngôi vị Hoàng

đế, Tông Việt để mặc nàng lăn qua lộn lại, dù sao chuyện hắn thực sự

muốn làm chỉ có một, chính là gϊếŧ Hiên Viên Thịnh.

Vây cánh của

Hiên Viên Thịnh tuy bị diệt trừ, nhưng thế lực ở Côn Kinh lại chưa hoàn

toàn biến mất, hắn ta nắm chính quyền trong tay đã nhiều năm, biết rõ

trọng yếu trong binh quyền, dưới tình thế nguy cấp như vậy, ba vạn binh

còn nằm trong tay hắn ta, thiết vệ trong phủ có đến ba ngàn, cũng đều là tinh nhuệ chân chính.

Nếu nói đại quân áp cảnh ở ngoại cảnh quân lực lỏng lẻo chỉ để phô trương thanh thế, một trận ác chiến trong nội

thành Côn Kinh lại là điều không thể tránh khỏi.

Phương thức Tông Việt lựa chọn là bên ngoài nới lỏng, bên trong siết chặt, từng bước ép lại.

Hiên Viên Thịnh khống chế, đàn áp hết thảy thế lực ngầm trong nước, Tông

Việt lại dùng thân phận thánh y của mình để thiết lập thế lực ngầm ở các nước còn lại, hắn không cự tuyệt yêu cầu xem bệnh của Hoàng tộc Đại lục Năm châu, không đòi phí xem bệnh, chỉ cần đổi lấy toàn bộ những lợi ích mà hắn cần.

Trong tay hắn có mạng lưới tình báo nghiêm mật nhất, vũ khí tinh xảo, cường đại nhất, nhân số không nhiều nhưng là đội ngũ

chiến đấu hoàn hảo nhất, toàn bộ đều được thu nuôi từ khi còn nhỏ, huấn

luyện nghiêm ngặt ở nơi khí hậu khắc nghiệt nhất tận cùng Bắc Nguyên,

khắp đất trời đều là băng tuyết, bọn họ được dược vật thấm vào đến mình

đồng da sắt, đồng thời cũng là tổ chức ám sát lớn nhất dưới tay Ám Mị,

dùng cách ám sát ngang dọc bảy nước, để rèn luyện kinh nghiệm gϊếŧ người thực chiến.

Giống như chính hắn, ban ngày một thân đồ trắng như

tuyết đến cứu người, đêm về lại một thân đồ đen như mực đi gϊếŧ người,

những sát thủ kia cũng ẩn mình trong đám người bình thường nhất, có thể

là thiếu phụ bán hoa, có thể là một lão hán bán cá, bán hoành thánh, bán đào, trong giỏ hoa, mỗi mớ cá chính là một mạng người, trong đòn gánh

của người chọn hoành thánh, cái đang giấu chính là một trường kiếm dính

máu.

Ẩn nhẫn lâu dài, một kích tất sát.

Trong thời gian

vài năm, Tông Việt đã sớm dùng các loại phương thức đưa những thủ hạ

tinh anh nhất dưới tay mình từ từ thâm nhập vào Hiên Viên, chỉ trong lễ

mừng thọ Hiên Viên Thịnh năm ngoái, trong những khách quý Hoàng tộc của

các nước, hắn dùng phương thức âm thầm thay thế, mười tám thủ hạ đã được đưa vào và lưu lại Hiên Viên.

Hắn để tiểu quận chúa nhìn thấy

mình chính là muốn cố ý bị bại lộ, thời khắc Hiên Viên Thịnh bắt "Tông

Việt" kia đi, kế hoạch của hắn cuối cùng lập tức phát động.

Mục tiêu hàng đầu: Thánh cung.

Cùng lúc Mạnh Phù Dao lợi dụng hậu cung làm rối lên sự tranh giành thế lực ở Hiên Viên, trường kiếm của Tông Việt đã chĩa về một phương hướng khác.

Chuyện đầu tiên của hắn, chính là loại trừ những chân tay và vây cánh

không người biết của Hiên Viên Thịnh - tổ chức bí mật chuyên môn giúp

Hiên Viên Thịnh giám sát triều thần, truy nã điều tra, tuần tra thẩm

vấn, cùng âm thầm trấn áp những quan viên không nghe lời.

Mạnh

Phù Dao chạy đến Côn Kinh, chùa Hộ Quốc để mãi nghệ, tìm hắn ở phủ Nhϊếp Chính vương hơn nửa tháng, Tông Việt đã lợi dụng tấm da mặt của thánh

sứ thánh cung cắt xuống ở trước cổng thành biên cảnh, trà trộn vào xào

huyệt thánh cung chiếm cứ ở khu ngoại thành phía nam Côn Kinh, chuyện

sau đó, chẳng qua chỉ là dùng ám sát đối phó ám sát, dùng tàn khốc trấn

áp tàn khốc mà thôi.

Diệt thánh cung, giải trừ mối đe dọa trên

đỉnh đầu trăm quan, mới có thể liên lạc cùng những cựu thần lão tướng

vẫn trung thành với chủ cũ, không phải cố kị liên kết cùng nhau.

Thánh cung xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của Hiên Viên Thịnh chính là nghi ngờ Hiên Viên Mân, nên mới có hành động đánh trống khua chiêng sau đó,

đáng tiếc vận may của hắn ta không tốt, gặp phải chuyên gia đoạt quyền - Mạnh Phù Dao.

Mạnh Phù Dao nằm ngoài kế hoạch của Tông Việt, dự

định ban đầu của hắn là liên kết với trăm quan, đợi thời cơ đến, dùng vụ án năm xưa của Văn Ý thái tử hạch hỏi Nhϊếp Chính vương cùng tay chân

của hắn, dựa theo quốc lệ Hiên Viên, sáu vị quan viên tam phẩm trở lên

sẽ tiến hành hạch hỏi về tội phản nghịch, cho dù không phân xử thì cũng

sẽ tạm thời cách chức điều tra, đợi đến khi đại lí tự và viện đô sát

điều tra kĩ càng. Tông Việt đương nhiên không trông đợi Hiên Viên Thịnh

ngoan ngoãn từ bỏ quyền hành, chỉ cần hắn ta hơi nhượng bộ dưới làn sóng hô hào tức giận trong nước, bày ra tư thế đóng cửa chờ khám xét, Tông

Việt liền lập tức có thể cắt đứt mối liên hệ giữa hắn ta cùng vài phe

cánh, đá văng cửa nhà hắn ta, chém người của hắn ta, lại lui một bước

nữa, dù cho hắn ta ngang ngược đổi pháp lệnh, hết ngày này sang ngày

khác cũng không chịu cho điều tra, thì ít nhất mấy vị trọng thần kia

cũng phải làm một cuộc điều tra mang tính tượng trưng để đối phó, đến

lúc đó, càng cho hắn thỏa sức quấy phá, phủ Nhϊếp Chính vương tường đồng vách sắt, nhà đại học sĩ thì chưa chắc.

Đều có bàn tay lật

chuyển gió mưa, đều có ngàn vạn mưu kế, chẳng qua hiện tại, trăm sông đổ về một biển, chỉ đợi đao tiến, đao ra.

Hiên Viên ngày 29 tháng

chạp năm Chiêu Ninh thứ mười hai, Nhϊếp Chính vương cấp phát thủ lệnh,

điều động đại quân trong kinh thành, trấn áp Tây Bình quận vương tạo

phản, còn điều động đô vệ kinh thành, thanh tẩy trận doanh có ý đồ phản

đối.

Hắn ta cũng là một kiêu hùng, khi phát hiện địch trong tối,

ta ngoài sáng, nhượng bộ sẽ dồn bản thân vào góc chết, dứt khoát dốc

toàn lực giải quyết tận gốc.

Chính trị tại thời điểm không thể hòa hoãn, chỉ có thể cứng rắn đối phó.

Vó ngựa của đô vệ kinh thành lao nhanh như lang hổ, trên đường lớn, cuộn

lên đầy trời bụi mù, sát khí dày đặc hướng tới thành Côn Kinh, nhà nhà

đóng cửa, quán xá dẹp quầy, từ khe cửa nhỏ nhìn ra từng tốp binh lính áo giáp chói lòa, cầm đao, cầm kiếm, xông thẳng tới những phủ đệ quan

viên.

Tuy nhiên khi những bàn chân đi giày lính kia vừa tiến vào

cửa một bước, xung quanh lập tức chấn động, sau đó những binh lính ấy cả người đầy máu ngã ra ngoài.

Binh lính ấy ngã ra còn nhanh hơn là lúc xông vào, giống như bị sức lực hung mãnh nào đó đấm thẳng ngực, cả

người máu tươi xối xả bay ra ngoài, cũng cùng lúc đυ.ng ngã những đồng

đội phía sau, tiếp đó, trước người hắn xuất hiện một mũi tên màu đen nho nhỏ bắn ra bốn phía, lực đạo của mỗi mũi tên mạnh mẽ không thể tưởng,

mỗi tên bắn ra, liên tiếp xuyên qua cơ thể ba người.

Xông tới nhanh nhất, chết cũng nhanh nhất, chỉ trong nháy mắt, trước cửa nhà các đại thần, thây xác đã lên tới mấy chục.

Ngay sau đó, trong lúc đám người đang hoảng sợ dừng bước, cửa lớn mở ra,

những nam nhân tráng kiện mặc áo đen bước ra từ bên trong, diện mạo tầm

thường, khí chất lại uy nghiêm như đao kiếm, trong tay mỗi người đều cầm một đồ vật kì lạ có hình dạng giống chiếc nỏ, dưới ánh nắng ngày đông,

vật kia lóe lên một ánh sáng lạnh lẽo.

Nếu có mắt nhìn, giờ phút

này sẽ muốn hô lên, đây là "nỏ lạc châu(*)" do thợ mộc nổi tiếng nhất

trong quân đội Toàn Cơ chế tạo, có thể liên tiếp bắn ra mười tám tên,

gϊếŧ người như châu rơi, nháy mắt khó dừng.

(*) Lạc châu: châu (ngọc) rơi.

Chi phí cho loại nỏ này vô cùng cao, ngàn vàng khó cầu, dù là trong Toàn

Cơ, cho đến nay cũng không có cách nào trang bị số lượng lớn trong vương quân.

Vậy mà đám người này, lại mỗi người một, ung dung cầm nó, ngón tay vừa gẩy liền bắn ngã một sinh mạng, giống như đang cắt lúa.

Nỏ chuyên dùng để gây xát thương trong tác chiến tầm xa, nay dùng để gϊếŧ

địch trong cận chiến trên đường, cách dùng này quả thật là biếи ŧɦái.

Đám đô vệ kinh thành cuối cùng từng hàng, tùng hàng bị bắn chết ngã rạp như châu chấu.

Không ai tình nguyện dùng máu thịt đi ngăn chặn thứ vũ khí chiến đấu giống

như ma quỷ kia, đô vệ kinh thành nhìn đồng đội nháy mắt đã ngã xuống quá trăm người, hét lên một tiếng đồng loạt bỏ chạy, cũng trong lúc ấy, đâu đâu cũng là tiếng kêu la thảm thiết, từ khắp các phủ đệ của các vị đại

thần, đám đô vệ kinh thành tản ra đen đặc như kiến, hoảng hốt hướng về

các nẻo đường, mặc cho quan trên liên tục hô hào cũng không có cách nào

khống chế hỗn loạn, mà phía sau đám binh lính đang hốt hoảng chạy trốn,

còn có những lão thần râu dài, tóc bạc, thở hổn hển đuổi theo, dùng quải trượng hung hãn quất lên mông bọn chúng: "Không xứng làm người! Hừ!"

Máu bắn khắp tròi, hỗn loạn như thủy triều, đám nam tử áo đen từ đầu tới

cuối cầm nỏ, lạnh lùng nhìn, nghe một tiếng huýt gió vang trên đỉnh đầu, liền đồng loạt ngẩng đầu.

Chỉ một tiếng ấy, đám nam tử cầm nỏ

đồng loạt xoay người, vượt qua những bức tường cao trong các phủ đệ,

trực tiếp xông tới phù Nhϊếp Chính vương!

Phủ Nhϊếp Chính vương

vẫn vách sắt uy nghiêm như truớc, chỉ khác là trước cửa, máu tươi đã

loang lổ, khắp nơi là vụn thịt, có dấu vết cháy đen do thuốc nổ, còn có

xác người chưa kịp thu di. Ngay vừa rồi, Tây Bình quận vương dẫn theo

vương quân cùng toàn bộ một vạn kinh quân dưới tay ông ta một đường chém gϊếŧ, trải qua trùng trùng vây khốn, gϊếŧ thẳng tới khu vực cách Nhϊếp

Chính vương phủ ba trượng, đó cũng là khoảng cách gần nhất mà cả đời ông ta có thể ép tới gần Hiên Viên Thịnh.

Ở ba trượng phía ngoài,

khi Tây Bình quận vương vui mừng, hoan hỉ chỉ huy thuộc hạ tiến hành đợt "công kích cuối cùng", bức tường đen bên ngoài phủ Nhϊếp Chính vương

đột nhiên lật chuyển, lộ ra cự pháo đen thui, một mặt tường có đến ba

thân pháo.

Tây Bình quận vương chỉ chuẩn bị cho cận chiến, chưa

từng nghĩ đến Hiên Viên Thịnh vậy mà lại biến Vương phủ của mình thành

thành trì? Đại pháo "uỳnh" một tiếng, ô hô ai tai(*).

(*) ô hô ai tai: lời than tở trong văn tế thời xưa, nay thường dùng để nói về cái chết, sự sụp đổ với giọng khôi hài.

Mà nơi cao nhất Vương phủ, cũng là nơi cao nhất Côn Kinh, cửa sổ bốn phía

trên những tầng lầu của Lâm Thiên đột nhiên đồng loạt mở tung, chĩa ra

vô số nỏ, ba trăm sáu mươi độ không ngừng nghỉ càn quét bao trùm, vương

quân của Bình Tây quận vương, hàng loạt, hàng loạt ngã xuống dưới những

mũi tên ấy.

Bốn tầng phía trên, cung tiễn đồng loạt bắn, bốn tầng phía dưới, đạn pháo điên cuồng bắn, kéo ra trong bầu trời đêm những

đường vòng cung đen ngòm, khi rơi xuống lại thu được máu tươi đầy đất.

Mà trên đỉnh lầu cao, Nhϊếp Chính vương tao nhã lịch thiệp cùng áo bào,

vương miện, đang đặt hai tay lên cửa sổ, cười lạnh nhìn xuống dưới.

Côn Kinh máu chảy, bây giờ mới thực sư tiến vào cao trào.

Tại thời khắc Hiên Viên Thịnh ép lui Tây Bình quận vương, Tông Việt cũng đã xuất hiện trước phủ Nhϊếp Chính vương.

Hắn vẫn như trước, áo trắng như tuyết, môi đỏ như anh đào, ung dung cưỡi

một con con ngựa trắng thong dong, giống như một viên minh châu trên đám mây bồng bềnh lướt tới.

Hắn dừng ngựa trước cửa phủ, ngẩng đầu, trực tiếp đón lấy ánh mắt của Hiên Viên Thịnh.

Xa cách hơn mười năm, mối thù giữa hai người cách nhau một thế hệ, dùng

hơn mười năm ngươi tới ta đi, công kích phòng thủ, không ngừng nghỉ tiến hành cuộc chiến sinh tử trong im lặng, nhưng thẳng đến hôm nay, mới

thực sự đối đầu trực diện.

Con mắt của Hiên Viên Thịnh co lại, giống như mũi tên tẩm độc.

Tông Việt lại chỉ nhàn nhạt ngẩng đầu, mặt không biến sắc nhìn lên, không

giống như nhìn một kẻ địch hắn đã nằm gai nếm mật hơn mười năm để tính

cách đối phó, mà giống như đang nhìn những bông hoa trong vườn kia, ban

ngày, hắn nâng niu, chăm sóc chúng, đêm về đôi giày dính đầy máu tươi

của hắn, lại không hề thương tiếc giẫm lên những đóa hoa mềm mại ấy.

Cách nhau ân oán huyết sắc hơn mười năm, cách nhau làn khói đen đặc của

thuốc nổ còn chưa tản hết mùi, cách nhau lầu cao tường đồng vách sắt,

ánh mắt đối nhau một lúc, sau đó tự động rời đi.

Hiên Viên Thịnh

nâng cánh tay lên, hắn ta phải dùng vũ khí phong phú đã được trang bị

trong Lâm Thiên, gϊếŧ hết những con kiến không biết tự lượng sức mình

này.

Tông Việt chỉ nhẹ búng ngón tay.

Hắn đã phát động đợt tấn công của hắn.

Đợt tấn công của hắn, lại bắt đầu từ ngay trong Vương phủ!

"Ầm!"

Một tiếng vang thật lớn vạch ra cuộc chiến sinh tử cuối cùng giữa Hiên Viên Thịnh và Hiên Viên Việt, vạch ra kết cục huyết sắc cho thảm án cả nhà

Văn Ý thái tử bị gϊếŧ nhiều năm về trước.

Kẻ đốt người nay bị người đốt!