- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phu Bằng Thê Hữu
- Quyển 1 - Chương 5
Phu Bằng Thê Hữu
Quyển 1 - Chương 5
Ngải Cửu kéo quần áo người dưới thân, cố gắng đè đầu gối y xuống để mở rộng ra, bản thân thì chen vào giữa hai chân. Hắn chần chờ giây lát, nhớ ra việc người nằm phía dưới là anh em kết nghĩa của mình, chỉ là, khát vọng mãnh liệt muốn được giao hợp khiến hắn nhanh chóng mất đi tia lý trí cuối cùng. Nâng thắt lưng Trác Dạ Húc lên, vội vàng đưa cự vật tiến vào huyệt khẩu nhắm chặt, thử mấy lần vẫn không vào được, vì vậy hắn ra sức tiến thẳng một lần.
Trong cơn mê mang, Trác Dạ Húc như nghe được tiếng xé rách, toàn thân đều đau đớn, y đau đến nỗi không biết nơi nào vừa nứt ra.
“A Húc, A Húc, A Húc…” Nhìn thấy chất lỏng đỏ sẫm chảy ra khỏi huyệt khẩu, Ngải Cửu thất kinh hô lên. Chưa từng có kinh nghiệm với đàn ông, nhìn thấy nơi tư mật chảy máu, hắn lập tức nghĩ rằng mình sắp hại chết người anh em tốt. Nhưng hắn không thể dừng được, chỉ muốn nhanh chóng tiến vào. “A Húc, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? A Húc, đừng trách tôi, đừng trách tôi…” Hắn khóc lóc như đứa trẻ không biết làm thế nào mới đúng, vừa khóc vừa tiến mạnh vào cơ thể Trác Dạ Húc. Vừa thấy huyệt khẩu chảy càng nhiều máu, hắn cơ hồ gào khóc lên.
Trác Dạ Húc vẫn còn tỉnh, nghe thấy tiếng khóc của hắn, y âm thầm mắng chửi: “Mẹ nó, rốt cuộc là ai thượng ai hả?”
Thuốc kí©h thí©ɧ đã ăn mòn lý trí Ngải Cửu, đầu óc hỗn độn chỉ còn nghĩ được hai việc, muốn tiến vào thân thể Trác Dạ Húc, muốn Trác Dạ Húc không chết. Vách tường chặt chẽ nghiến hắn đau đớn, cũng cho hắn kɧoáı ©ảʍ rất lớn, toàn thân hắn run rẩy, một tay ôm lấy lưng Trác Dạ Húc liên tục ra vào, một tay đặt lên vị trí tim Trác Dạ Húc, cảm nhận nhịp tim của y, suy nghĩ đơn thuần trong đầu hắn là chỉ cần tim còn đập sẽ không có vấn đề.
Vật thô to cứng rắn len vào huyệt khẩu đúng là việc khó có thể tưởng tượng, vách tường nhỏ hẹp gắt gao đè chặt nó, khởi đầu khó khăn nhờ máu tươi bôi trơn cũng dần thuận lợi hơn. Kɧoáı ©ảʍ lạ lẫm chưa bao giờ gặp kí©h thí©ɧ mọi cảm quan trên thân thể Ngải Cửu, tần suất tiến nhập dường như đồng bộ với nhịp tim, càng lúc càng điên cuồng chà đạp người dưới thân.
Trác Dạ Húc mắng cha chửi mẹ, chửi bản thân sao không chết nhanh chút. Đau đớn vượt quá phạm vi chịu đựng ngược lại còn khiến người ta chết lặng, động tác đong đưa kịch liệt làm cho y muốn phun tất cả mọi thứ trong dạ dày, cảm giác muốn phun ra lại bị người ta bóp cổ khiến y không thể chịu nổi. Phát tiết một lần, cánh tay Ngải Cửu đỡ lưng y cũng mỏi, giữ nguyên tư thế hiện tại của hai người rồi bế y nằm ngửa lên giường lớn, một chân nửa đứng nửa quỳ trên sàn nhà, tiếp tục công thành chiếm đất.
Mỗi một lần đều hung bạo tiến vào thật sâu, thật sâu xỏ xuyên qua nơi ấy, y chỉ cảm thấy một cây gậy sắt thật lớn khuấy động trong thân thể, nội tạng cơ hồ bị đánh nát, tiếng khóc nghẹn ngào cùng tiếng thân thể va chạm dần bay xa.
※
Trưa ôm sau, khi Trác Dạ Húc tỉnh lại, Ngải Cửu vẫn đang hôn mê. Hứa Nghị nói sau khi tiêm thuốc trợ tim, hắn đã vượt qua nguy hiểm, sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
“Vượt qua nguy hiểm là ý gì?”
Hứa Nghị cúi đầu rất thấp, cánh tay buông bên người hơi run: “Sáng nay thuộc hạ phát hiện ngài và thiếu gia… Lúc đó nhịp tim của thiếu gia không đến hai mươi… Thuộc hạ nghĩ thiếu gia chỉ uống phải thuốc bình thường… là do thuộc hạ sai sót.”
Trác Dạ Húc đứng dậy, xuống giường, chịu đựng cơn đau đi về phía cửa phòng, lúc đi qua trước mặt Hứa Nghị, lạnh lùng nói: “Hứa Nghị, cậu nhớ rõ chuyện này đấy.”
Hứa Nghị không đáp lời, nắm chặt tay, cúi đầu càng thấp.
Ngải Cửu ở trong phòng bệnh, trên tay châm ống truyền dịch, sắc mặt cùng ra giường chung một màu tuyết trắng, khó nghe thấy hơi thở, nếu không phải điện tâm đồ bên cạnh vẫn vẽ từng dải từng dải nhấp nhô, nói không chừng người khác sẽ nghĩ hắn đã chết từ lâu.
“Mẹ nó, cậu đáng đời lắm!”
Tiếng la hét khiến y tá giật mình, cô vừa bước vào phòng, Trác Dạ Húc đã quát lên với cô: “Đi gọi Hứa Nghị tới đây, cái tên mặc âu phục màu đen ấy!”
Y tá không hiểu thứ tiếng Trung mà y nói, bị bộ dạng của y dọa sợ tới mức hoảng loạn chạy khỏi phòng bệnh, Hứa Nghị ở ngoài phòng nghe được âm thanh liền đi tới.
“Trác thiếu gia.”
“Tìm kiếm người phụ nữ kia cho tôi.”
“Vâng.”
“Chuyện này…” Người trên giường đã tỉnh lại, cố mở mắt nói: “Chuyện này để tôi xử lý…”
“Thiếu gia, tôi đi gọi bác sĩ.” Hứa Nghị nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, trong phòng chỉ còn lại hai người.
“A Húc, cậu khỏe… có khỏe không?”
Trác Dạ Húc hít sâu một hơi, đè nén cảm giác muốn gϊếŧ người, quay người đi ra khỏi cửa.
Quân tử không báo thù ngay cũng chẳng sau, sau này sẽ có cơ hội.
※
Trải qua xét nghiệm, trong máu Ngải Cửu trừ thuốc kí©h thí©ɧ và các thành phần thuốc cương dương còn có lượng thuốc phiện rất lớn. Lúc bác sĩ Simon kiểm tra cho hắn cũng không phát hiện hắn có bệnh trạng sử dụng thuốc kí©h thí©ɧ, huống hồ thuốc phiện là thành phần ức chế tìиɧ ɖu͙©, vốn không thể chế chung với thuốc cương dương.
“Thiếu gia, tiểu thư Brown đến rồi.”
“Mời cô ta vào.”
Elaine vừa vào cửa đã sà vào lòng Ngải Cửu, không để ý người bên cạnh đã kéo đầu hắn hôn nồng nhiệt. Ngải Cửu mặc cô chứ chẳng hề đáp lại, một lúc sau cô cũng cảm thấy nhàm chán, buông Ngải Cửu ra.
“Ngải, anh giận em?”
“Bảo bối đang nói gì chứ, anh cảm ơn em còn không kịp nữa là, mùi vị kia thật sự rất quyến rũ.” Ngải Cửu tỏ ra rất hưởng thụ, vẻ mặt đầy da^ʍ ý: “Không biết có thể tặng thứ bảo vật đấy cho anh không?”
Elaine đứng dậy, ngồi về phía đối diện, châm một điếu thuốc: “Đương nhiên, để ông chủ tự mình thử nghiệm mà thấy hài lòng thì chúng ta mới cùng nhau thỏa thuận được mối làm ăn này.”
“Làm ăn? Bảo bối nói gì mà anh nghe không hiểu.”
“Ngải thiếu gia, người buôn bán như chúng ta không thích quanh co lòng vòng.”
Elaine, tình nhân của Jobes, người đứng đầu trong việc môi giới thuốc phiện ở New York của ông trùm Shawn. Việc phát triển ngày càng rộng của Ngải gia ở New York khiến Shawn muốn tìm cơ hội mượn sức. Tuy nhiên, Eleina không biết, đối với kẻ không dùng thuốc như Ngải Cửu mà nói, tặng cho hắn thứ lễ vật này thiếu chút nữa đòi mạng hắn, lần vuốt mông ngựa này đã vuốt nhầm lên đùi ngựa.
“Tôi tin Ngải thiếu gia đã cảm nhận được sự thần kỳ của món hàng đó. Lần này coi như để kết bạn, chúng tôi sẽ cho ngài một cái giá vừa lòng.”
Ngải Cửu vắt chân, hai bàn tay ôm lấy đầu gối, cười dịu dàng: “Tôi nên báo đáp sự nâng đỡ của người đẹp thế nào đây?”
“Từng này đã đủ chưa?” Eleina vươn hai ngón tay thon dài.
“Không đủ, không đủ, làm sao biểu lộ được tình yêu của tôi dành cho người đẹp chứ.”
“Ngải thiếu gia đúng là người rộng rãi.”
“Bảo bối quá khen.”
Cô nàng đi rồi, Ngải Cửu lập tức thu hồi khuôn mặt tươi cười, phất tay để Hứa Nghị tiến vào: “Tra được chưa?”
“Tra được, hàng của bọn họ tới từ Chicago.”
“Liên hệ với bên Chicago, nói với hắn là ngoại trừ số lượng con đàn bà kia cần, số còn lại tôi lấy toàn bộ, giá cả không thành vấn đề.”
“Thiếu gia, làm như vậy không hợp với quy củ.” Hứa Nghị không tán thành, nói: “Nếu phá quy củ, chỉ sợ sau này không ai…”
“Không ai làm ăn với chúng ta? Vậy thì chúng ta tới làm ăn với bọn họ.”
“Việc này… để thuộc hạ báo lại với lão gia đã…”
Ngải Cửu lấy hai tay làm gối, ung dung nói: “Đi đi, đừng quên đem mấy chuyện hôm trước báo lại cho ông.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Hứa Nghị lạnh lùng nói.
Quả nhiên ông đã nhìn lầm thằng cháu suốt ngày bông đùa này rồi!
※
Từ sau hôm đó, nửa tháng trời Trác Dạ Húc không quay về nhà lớn, Ngải Cửu không dám gọi điện cho y, sợ nghe được hắn nói những lời như tuyệt giao chẳng hạn. Hắn rất hiểu người anh em tốt của mình, sau khi phát sinh chuyện đó, tình cảm anh em giữa bọn họ coi như tiêu rồi.
“Thao *** cái con đàn bà kia, lần này không xử chết cô ta không được!”
“A Húc, cậu về đây đi, tôi có lời muốn nói với cậu.” Việc gì rồi cũng phải giải quyết, trốn tránh không phải phong cách của hắn.
Trác Dạ Húc trở về với tinh thần thoải mái, trái lại, Ngải Cửu ở nhà lại tiều tụy tinh thần, toàn thân đầy mùi rượu, sống như một oán phụ chốn khuê phòng.
“Muốn nói gì?” Trác Dạ Húc lạnh lùng hỏi.
Ngải Cửu uống xong ly rượu cuối cùng, đứng lên đi đến trước mặt y, đưa ra một khẩu HK loại nhỏ, “Trừ tim ra, cậu muốn bắn vào đâu cũng được.”
Trác Dạ Húc quan sát hắn một lúc lâu, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, lấy súng khỏi tay hắn, “Nào dám, Ngải thiếu gia, cậu muốn cho Trác gia chôn cùng cậu sao?”
“A Húc, tôi làm vậy là do hoàn cảnh bắt buộc…” Giọng nói gần như cầu xin.
“Cậu thật sự muốn chuộc tội?”
“Muốn chứ, muốn chứ.” Thoáng nhìn thấy một tia rạng đông, Ngải Cửu vui sướиɠ không ngừng gật đầu.
“Vậy thì đừng hối hận.” Nụ cười trên gương mặt điển trai của Trác Dạ Húc càng thêm rực rỡ.
“Tuyệt đối không hối hận! Cậu nói đi.”
“Rất đơn giản, để cho tôi thượng một lần, để tôi thượng một lần thì coi như hòa nhau, coi như chưa từng xảy ra việc này.”
Mười mấy năm kết giao sinh tử của bọn họ không phải nói chơi, đương nhiên y hiểu Ngải Cửu lâm vào tình thế bắt buộc, giận một trận cũng đã xong. Nhưng là, việc này khiến cho y cảm thấy bản thân không thể ngóc đầu trước mặt Ngải Cửu, cho nên, bất luận thế nào thì y cũng phải thượng Ngải Cửu một lần mới công bằng. Đương nhiên, nếu Ngải Cửu không đồng ý, y có thể dùng tới vũ lực.
“Nếu tôi không đồng ý, A Húc, không phải cậu định cắt đứt quan hệ với tôi đấy chứ?” Lời nói cùng giọng điệu thốt ra là mười phần mười theo kiểu oán phụ.
“Cậu nói xem?”
“***, thượng thì thượng, lão tử đếch sợ!”
※
Chàng trai mặc áo tắm trắng đi ra khỏi phòng tắm, đi tới trước giường. Người mặc quần áo chỉnh tề ngồi bên giường nhìn hắn đầy trêu chọc, hắn chém ra một quyền trượt đích, nắm đấm dừng ở trên chiếc giường lớn.
“Nhanh lên cho lão tử.” Cởϊ áσ tắm màu trắng, nhào lên giường, nằm úp sấp, vẻ mặt khẳng khái thấy chết không sờn, sẵn sàng hy sinh.
Tứ chi thon dài lộ ra rõ ràng, tấm lưng gầy gò mịn màng, cánh mông căng tròn, Ngải Cửu trong mắt phụ nữ được coi là anh tuấn, tài giỏi hơn người, tuy nhiên, giây phút này, Trác Dạ Húc muốn nói hắn thật xinh đẹp. Đôi chân dài xinh đẹp, tấm lưng xinh đẹp, cánh mông xinh đẹp. Không phải chưa từng thấy hắn khỏa thân, chẳng qua y chưa từng nhìn cẩn thận như vậy, có lẽ vì ngọn đèn tạo nên hiệu ứng cho thị giác, có lẽ vì y đang có sẵn mục đích trong đầu, tóm lại, thân thể xinh đẹp này sẽ tẩy sạch cảm giác ghê tởm trong lòng Trác Dạ Húc. May mắn, Ngải Cửu là một chàng trai xinh đẹp, bắt y đi ôm gã đàn ông khác còn không bằng gϊếŧ y.
Qua một lúc lâu không thấy động tĩnh, Ngải Cửu ngẩng đầu lên, vẻ mặt đỏ bừng: “Này, cậu làm nhẹ chút nhé.”
“Con mẹ cậu, tại sao lúc cậu thượng tôi cậu không nghĩ tới chuyện này, bây giờ mới biết sợ.”
Hắn đỏ mặt cái gì, làm hại thân mình cũng nóng theo.
“Tùy cậu!”
Thấy hắn hơi run rẩy, Trác Dạ Húc mềm lòng, nói nhỏ: “Tôi lấy tay chuẩn bị trước, cậu có chuẩn bị đồ bôi trơn chưa?”
“Thao, chuẩn bị để lúc nào thượng cậu đem ra dùng.”
“Cậu cứ cứng miệng đi, đợi lát nữa cho cậu chết luôn!” Nói là nói như vậy, tay lại nhẹ nhàng mở hai chân hắn, tách hai cánh mông hắn ra.
Màu hồng phấn giữa hai đùi khiến Trác Dạ Húc bất ngờ, một tên vừa đáng ghét vừa thô lỗ như thế sao lại mềm mại thế này? Ngón tay lướt qua nếp uốn hồng nhạt từng vòng từng vòng, cảm xúc trên tay khiến người ta yêu thích không muốn rời đi. Ý thức được bản thân đang làm gì, Trác Dạ Húc thình lình đứng lên, nhìn tay mình, hận không thể chặt nó xuống. Vậy mà y lại làm ra chuyện biếи ŧɦái thế này, có điều, muốn ngừng mà ngừng không được.
Chẳng lẽ biếи ŧɦái cũng có thể lây?
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phu Bằng Thê Hữu
- Quyển 1 - Chương 5