- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phu Bằng Thê Hữu
- Quyển 1 - Chương 10
Phu Bằng Thê Hữu
Quyển 1 - Chương 10
Mười vệ sĩ áo đen kéo Vivian ra khỏi phòng, không quan tâm tới gút mắt giữa vợ chồng hai người họ, cẩn thận giúp hai người đóng cửa lại, xuống tầng dưới.
Ngải Cửu ôm đầu ngửa mặt lên trời gào thét, “A——! Trác Dạ Húc, tôi ***, cậu làm tôi thất vọng! Cậu làm tôi thất vọng!”
Trác Dạ Húc vốn cảm thấy hổ thẹn, bị hắn làm loạn lên như vậy nên ngược lại chẳng còn tí cảm giác tội lỗi nào, đứng dậy, nhấc gối ném về phía hắn, “Mới sáng sớm mà cậu đã diễn kịch rồi hả?”
Người phạm sai chẳng biết hối cải, Ngải Cửu giận điên người chạy lên vài bước, tiến mạnh một cái, nhào về phía tên tội phạm, áp y lên giường một lần nữa. Nắm tay mạnh mẽ chuẩn bị giáng xuống gương mặt điển trai kia, nói: “Dám kéo phụ nữ vào phòng của tôi!”
Trác Dạ Húc nhanh chóng đưa tay tiếp lấy, cắn răng nói: “Tôi đã nói là không phải, chính cô ta vào nhà thì có.”
Ngải Cửu chém tay kia ra, nghiến răng nói: “Tôi không tin, hai người là một đôi cẩu nam nữ!”
Trác Dạ Húc nắm tay hắn lần thứ hai, dựng đầu gối ghìm hắn xuống phía dưới. Hai người nằm nghiêng trên giường, bốn cánh tay cứng như thép khua khoắng giữa không trung, hai đôi chân thon dài quấn lại, cố sức khống chế đối phương, có vẻ như muốn luyện thành chiêu ‘đoạt mệnh chân cây kéo’
(Đoạt mệnh chân cây kéo: Xem phim “vua bịp Thượng Hải” của Châu Tinh Trì để biết thêm thông tin chi tiết)
“Cẩu nam nữ cũng không liên can đến cậu!”
“Cậu làm vậy trong căn phòng này thì đấy là việc của tôi, đừng quên cậu là vợ tôi!”
Trác thiếu gia giận dữ, đấm một nhát thật nặng tay lên đầu hắn, “Có tin tôi thượng cậu ngay bây giờ không, nhìn xem ai là vợ ai! Cậu dùng đầu nghĩ kỹ cho tôi, tôi có thể ngủ cùng một giường với cô ta sao?”
Ngải thiếu gia trả lại quả đấm trên đầu khi nãy, “Ai biết được cậu, gần đây cậu không đồng ý chúng ta ngủ chung giường, vòng vo làm quái gì!”
Trác thiếu gia đánh thêm một quả rất đau lên đầu hắn, trước mắt hai người xuất hiện vô số ngôi sao nhỏ, “***, cậu với cô ta có thể như nhau hả?”
“Tôi với cô ta…” Vừa nghe lời này, Ngải Cửu vô cùng vui vẻ, buông hai tay hai chân, bay về phía trước, cười ha hả.
“Đồ điên!”
Hắn lại tiếp tục nhích qua, đập tay lên vai Trác Dạ Húc, ánh mắt tràn ngập tin tưởng, liên tục gật đầu: “A Húc, tôi tin tưởng cậu, Uhm, tôi tin tưởng cậu.”
Trác Dạ Húc gỡ tay hắn ra, rời giường đi về phía phòng tắm, mới sáng sớm mà đã gặp phải tên điên.
※
Tiếng nước rì rào chảy, cửa phòng tắm bị mở ra, Trác Dạ Húc đang cởϊ qυầи lót, một bên đã cởi xuống dưới chân, một bên còn đang vướng trên mắt cá chân. Người xông vào toàn thân trần như nhộng như biểu diễn cơ thể rắn chắc của mình, vật giữa hai chân ngẩng đầu cao ngạo, còn khẽ lay động.
Cơ mặt Trác Dạ Húc giật giật, mắng: “Sáng sớm mà đã động dục rồi, cút ra ngoài, tôi tắm xong mới tới lượt cậu.”
Ngải Cửu cười da^ʍ một tiếng, “Sáng sớm là thời gian thường xuyên động dục.” Nói thì chậm mà xảy ra thì mau, hắn bay nhanh về phía con mồi tựa như một con báo khỏe mạnh.
Hôm nay, đây là lần thứ hai Trác Dạ Húc bị người ta bổ nhào vào người, phía sau đυ.ng lên thành bồn tắm khiến xương sống như gãy tới nơi, đau đến nỗi khiến y kêu ‘nha’ một tiếng.
“Tôi tin cậu, có điều, chuyện cậu cho phụ nữ vào phòng là sự thật, nên bị phạt.”
“Phạt cái con mẹ cậu!” Đau đớn vừa rứt là Trác Dạ Húc bắt đầu bị trả lễ, dây dưa, cọ xát, vật lộn một t lúc, muốn không bị kí©h thí©ɧ cũng khó. Hạ thể Trác Dạ Húc cũng ngẩng đầu theo, gân xanh trên vật to lớn của Ngải Cửu càng nổi lên dữ tợn, nếu không thể phát tiết, chỉ sợ hắn sẽ bùng nổ mất. Thế nhưng, hắn cũng không chống trả người đặt mình dưới thân.
Đến phiên Trác Dạ Húc cười vui vẻ, “Cục cưng, tôi sẽ không làm đau cậu đâu.” Thế nhưng, đó cũng chỉ là lời nói khách khí.
Ngải Cửu thở hồng hộc, hai tay bị nắm, hai chân bị mở ra đặt lên bồn tắm. Hắn đột nhiên mở to hai mắt nhìn chằm chằm phía sau Trác Dạ Húc, sợ hãi kêu lên: “Ông nội?!”
Ngải lão gia?!
Trác Dạ Húc vội vàng buông bỏ gông cùm xiềng xích của mình trên người hắn, vừa muốn xoay người thì thế giới trước mắt đã xoay tròn, vị trí hai người bị đảo lộn. Ngải Cửu cầm lấy lửa nóng của y, hơi dùng sức nắn một chút, hắc hắc cười nói: “Đừng nhúc nhích nha.”
“Con mẹ nó, cậu đúng là đê tiện!” Điểm yếu rơi vào tay địch, người bị bắt không động đậy đến nửa điểm.
“Cái đấy không gọi là đê tiện, gọi là điều căn bản khi dạy dỗ bà xã mới đúng.” Ngải Cửu bị dục hỏa buổi sáng thiêu đốt đến điên cuồng, không thể chờ nổi nữa, một tay nắm lấy phân thân y, một tay ôm y ngồi lên bồn tắm, mở hai chân y khiến huyệt khẩu hồng nhạt lộ ra, “Kiên nhẫn một chút.” Ngón trỏ thon dài cố sức mở huyệt khẩu chặt chẽ để đón ngón giữa tiến vào.
Trác Dạ Húc cố gắng im lặng, việc đã đến nước này thì y chỉ có thể cố gắng thả lỏng, thân thể ngửa ra sau, hai tay chống lên bồn tắm, cố gắng tìm tư thế nào tốn ít sức lực nhất.
“A Húc…” Ngón tay Ngải Cửu khuấy động mạnh mẽ trong dũng đạo của Trác Dạ Húc, đồng thời cúi đầu hôn y. Y không chống cự, ôm lấy vai Ngải Cửu, đầu lưỡi vói vào miệng hắn điên cuồng chiếm đoạt. Ngải Cửu bị hôn đến khó thở, rất muốn rút lui nhưng lại bị ôm không thoát được, mãi đến khi cảm nhận được dũng đạo có chút ẩm ướt, Ngải Cửu cắn y một ngụm, y đau đớn buông tay. Ngải Cửu nhanh chóng kéo một chân y khoác lên vai, rút ngón tay, ôm thắt lưng y, cầm vật to lớn phía dưới nhắm ngay huyệt khẩu, chậm rãi đẩy mạnh vào.
Lần thứ hai, mặc dù không có cảm giác đau đớn giống bị xé tan như lần đầu nhưng vẫn khó chịu đựng. Trác Dạ Húc không ngừng hít thở sâu, hợp tác tiếp nhận vật to lớn của hắn, chờ đến khi hắn tiến vào toàn bộ mới gác một chân lên giá treo bên cạnh bồn tắm, hai chân mở ra đến cực hạn, nghênh đón hắn tiến đánh. Ngải Cửu vô cùng thỏa mãn với biểu hiện đó, vừa tấn công vừa thưởng cho Trác Dạ Húc bằng cách vuốt ve phân thân của y, phân thân mềm nhũn lại sống lại lần nữa trong bàn tay âu yếm của hắn.
Sau một phen đưa đẩy ma sát, dũng đạo càng thêm trơn trượt, ra vào càng dễ dàng, âm thanh da^ʍ mỹ tràn đầy phòng tắm, gương cùng những tấm gạch men sáng lóa chung quanh đều phản chiếu hình ảnh giao hợp của hai người. Không biết do người nào đỏ mặt trước tiên khiến người còn lại cũng ửng hồng hai má. Trác Dạ Húc nhắm chặt hai mắt, cắn môi không cho bản thân phát ra âm thanh rêи ɾỉ đau đớn. “A Húc, đừng nhắm mắt…” Động tác nhẹ nhàng tự cánh bướm lay động chạm nhẹ lên mi mắt Trác Dạ Húc. Y mở đôi mắt sáng ngời nhìn phía trước, giống như bất đồng với quá khứ nhưng lại không thể nói bất đồng ở điểm nào, là sâu đậm, là tình yêu say đắm?
“Uhm… A Húc… A…”
Lửa nóng trong thân thể dần lui ra ngoài, một luồng dịch ấm áp bắn đầy giữa hai chân cùng cánh mông Trác Dạ Húc. Dựa lên người phía trước, Trác Dạ Húc tươi cười ân cần hỏi: “A Cửu, sảng khoái hay không?”
“Sảng khoái… sảng khoái…” Ngải Cửu thỏa mãn cười khúc khích.
“Cậu sảng khoái xong rồi thì tới lượt tôi!” KHông đợi hắn kịp phản ứng, Trác Dạ húc lập tức nắm tóc hắn kéo về phía sau, kẹp hai chân, thuận thế khiến hắn gục trên mặt đất.
Hai người nằm rạp trên mặt đất, Ngải Cửu vừa phát tiên xong, cơ thể yếu ớt không chút sức lực lại gặp cảnh trời đất nghiêng ngả. Hậu đình đau nhức khiến Trác Dạ Húc mất đi vài phần sức lực. Quỳ dậy, kiềm chế tay Ngải Cửu, xoay người hắn, đè lên.
“Cậu làm gì?”
“Cậu nói xem?”
“A a a ——-!”
Rơi vào tay địch rồi thì chớ vội phản kháng vô ích, nhất định phải nghĩ cách bảo toàn thể lực, chờ cơ hội vồ lại một lần. Trác thiếu gia là người vô cùng am hiểu chân lý này nha.
Ngay từ đầu, Shawn không nên đánh mông ngựa của Ngải thiếu gia, càng không nên dính đến cảnh sát, sau đó bị chọc tức lại cho người vác súng đuổi bắn Ngải thiếu gia trước mặt bàn dân thiên hạ. Cứ như vậy nên dẫn tới việc mọi người đều nghĩ rằng sự kiện sòng bạc Ngải gia bị đóng là do hắn làm. Việc liên can đau đầu nhất là con đường phát tài của những người hợp tác với sòng bạc hoặc mượn sòng bạc này để buôn bán đã bị chặt đứt, bởi vậy bọn họ càng hận Shawn, không cần Ngải gia động thủ cũng có người tự giúp bọn họ hả giận. Không lâu sau, sòng bạc lại bắt đầu hoạt động.
Cho tới bây giờ Ngải Cửu đều làm việc theo kiểu tùy hứng, lần này được giáo huấn bởi miệng súng nên cũng có thể coi là một bài học cho hắn, Trác Dạ Húc cũng chẳng kém cạnh gì hắn. Hạ Chu Diễm thường cảm thán, chẳng biết hai người này sống kiểu gì, hai mươi năm qua vừa chẳng thiếu tay cũng chẳng gãy chân, thậm chí đến việc bị thương cũng hiếm hoi, đúng là được thượng đế ưu ái. Thế nhưng, thượng đế sẽ mãi mãi ưu ái hai tên tiểu tử đó?
Nơi ở của Vu Kỳ Kỳ tại New York gần trường đại học, Ngải Cửu nói như vậy thuận tiện cho việc tới trường.
“Em thật sự không thể ở chung với anh sao?”
Ngải Cửu vỗ vỗ lên vai cô, đẩy nhẹ ra, giả vờ thở dài: “Không được, em cũng biết ông nội…”
“Em biết.” Vu Kỳ Kỳ lại dán lên người hắn một lần nữa, dịu dàng nói: “Em biết anh cũng không còn cách nào khác, em không làm anh khó xử.” Ngừng một chút, cô ngẩng đầu nhìn Ngải Cửu đầy tình ý, “Em chỉ muốn thời gian ở bên anh nhiều hơn, Élan, em yêu anh…”
Người đẹp dâng đôi môi đỏ mọng, Ngải Cửu chỉ chạm nhẹ, sau đó nhìn đồng hồ trên tay, ‘ui trời’ một tiếng, “Anh quên mất là chiều nay Ngải Thị có buổi hội nghị. Kỳ Kỳ, tha cho anh nhé, sau này anh ăn với em vậy.”
“Gì cơ? Élan, Élan!” Tiếng gọi của người đẹp chỉ đổ được một cái hôn gió của “Ngải Lang”.
Hắn phải về nhà với bà xã nhà hắn, đêm nay nhất định phải thắng lợi. Trong đầu Ngải Cửu âm thầm làm tư thế cố gắng.
Sau khi nếm qua hương vị yêu thương từ song phương, hai người thực sự đã quen thói, mỗi đêm đều phải làm một phen điên đảo tinh thần. Đương nhiên, cảm giác điên đảo tinh thần chỉ giới hạn cho người ở phía trên, tên nằm dưới vẫn đau đớn đến chết đi sống lại. Đều là người chỉ lo nghĩ cho thù vui bản thân, ngoài ra, để phòng người phía dưới vồ đến, hai người vừa tóm được đối phương đã liều mạng công thành chiếm đất, phải làm cho người phía dưới đến một ngón chân cũng chẳng cựa quậy được mới bằng lòng bỏ qua.
Ai ở trên, ai ở dưới, đó cũng là một vấn đề.
Không thể dùng trò chơi đoán số trẻ con để quyết định vấn đề trọng đại liên quan tới lợi ích thiết thực của bản thân được. Trước khi tìm ra biện pháp giải quyết, hai người đều dựa vào bản lĩnh, ai có thể áp ai nằm sấp xuống thì người đó ở phía trên. Quanh co một vòng lại quay về việc chia thành bốn mươi sáu mươi, Ngải Cửu bốn mươi, Trác Dạ Húc sáu mươi, sở dĩ như vậy là vì Ngải Cửu không ‘chịu’ được quá lâu. Hắn đã nghĩ tới rất nhiều biện pháp mới, tỷ như hai người lái xe từ đầu phố về nhà lớn, ai vào cửa đầu tiên thì người đó thắng, kết quả hắn rất hiếm khi thắng, lúc nào Trác Dạ Húc cũng nhanh hơn một giây. Trước đó nữa thì hai người chơi trò đoán xem ai sẽ là ‘hoa khôi’ mới của ngành luật, tiếp đến lại thi bắn súng…
Tối hôm qua thì xem ai cởi được qυầи ɭóŧ của đối phương trước để phân thắng bại, người thắng là Trác Dạ Húc, y kẹp một lưỡi lam giữa hai ngón tay, đang lúc quấn vào nhau thì cắt một đường bên hông Ngải Cửu, sau đó cật lực xé tan chiếc qυầи ɭóŧ của hắn. Lúc đó Ngải Cửu bị dọa một trận kêu oa oa, nếu như lưỡi dao cắt phải chỗ khác thì làm sao bây giờ. “Không đâu, tôi chắc chắn.” Trác Dạ Húc nói.
“Hôm nay không được dùng dao, không được phép dùng bất luận cái gì cả, chỉ có thể dùng tay!” Sau khi ra khỏi phòng tắm, Ngải Cửu lập tức nói rõ.
Trác Dạ Húc nhìn hắn, ánh mắt dừng ở hạ thân hắn, ngâm nga cười một tiếng, “Cậu cho là mặc qυầи ɭóŧ tứ giác thì tôi sẽ sợ hả?”
Ngải Cửu kéo chiếc qυầи ɭóŧ tứ giác màu lam, ngạo mạn nói: “Đợi lát nữa huynh đài sẽ phải khóc đấy.”
Bốn mắt đối chọi, tia chớp giật đùng đùng…
Gần như đồng thời, à không, Trác Dạ Húc cởi được chiếc qυầи ɭóŧ tứ giác của Ngải Cửu trước nửa giây, vừa muốn tung chiến lợi phẩm lên thì sắc mặt y liền đen lại.
“Ha ha ha, tôi thắng.” Ngải Cửu quơ quơ chiếc qυầи ɭóŧ màu xám nhạt lên, cất tiếng cười to.
“Cậu!” Lại mặc hai cái, trong chiếc qυầи ɭóŧ tứ giác lại có chiếc quần tam giác khác!
“Bà xã, cái này gọi là binh bất yếm trá, biết chưa?”
Thua thì thua, Trác Dạ Húc vẫn không nhúc nhích, tùy hắn đè xuống.
※
Vu Kỳ Kỳ tới là việc nằm trong dự liệu của y.
“Cà phê.” Người hầu trong nhà lớn không nhiều lắm, Trác Dạ Húc tự pha cho cô một ly cà phê hòa tan.
“Cảm ơn.” Vu Kỳ Kỳ đứng lên quan sát chung quanh nhà, đi tới trước cửa sổ, nhìn thấy vườn hoa xinh đẹp trước mắt bèn than, “A Húc, chỗ ở của anh với Élan thật đẹp.”
“Tàm tạm.” Tuy rằng có chút quen biết nhưng Trác Dạ Húc không thích cô gọi mình như vậy, trước đây cô bắt chước Ngải Cửu, y đã từng gọi Ngải Cửu lại cảnh cáo, bảo hắn bắt cô đổi cách xưng hô.
Cảm nhận được sự lãnh đạm của y, Vu Kỳ Kỳ ngồi về chỗ, nhấc ly cà phê lên, sờ sờ chiếc ly, lúc ngẩng mặt lên đã thấy vẻ áy náy: “Xin lỗi A Húc, khiến cho anh vì bọn em…”
“Cái gì?” Trác Dạ Húc không hiểu ý cô.
“Em với A Cửu…” Cô đột nhiên tươi cười, nói: “Em sẽ cố gắng khiến cho ông nội đồng ý, đến lúc đó anh với Ngải Cửu không cần phải tiếp tục giả làm vợ chồng nữa.”
“À, vậy thì cô cố gắng lên.” Trác Dạ Húc thản nhiên nói.
Lâu sau vẫn không thấy Ngải Cửu về, Trác Dạ Húc lại không mời khách ở lại ăn cơm chiều, cô không có lý do để ở lại nên mất hứng đi về.
“Cô ta đi rồi?” Hạ Chu Diễm khoắc khăn mặt bước vào, Hứa Nghị ở đằng sau tận lực giúp hắn cầm quần áo và đồ dùng cá nhân.
“Không bơi nữa à?”
“Không bơi nữa, da lột hết một tầng rồi.” Vốn định show vóc dáng gợi cảm quyến rũ của mình trong hồ bơi, nhưng mỹ nam lại chẳng thèm nhìn hắn đếm một lần.
“Thuộc hạ xin phép ra ngoài trước.” Hứa Nghị đặt quần áo cùng đồ đạc lên ghé, sau đó đi ra ngoài.
Hạ Chu Diễm thở dài, ngồi xuống lau khô tóc, “Cậu dự định thế nào về cô ta?” Hắn hỏi.
“Tôi với cô ta?”
“Cô là bóng đèn giữa cậu với Ngải Cửu đấy. Tôi cho cậu một lời khuyên, cô ta là người không thể xem thường.”
Trác Dạ Húc cười nói: “Bóng đèn giữa chúng tôi không chỉ có cô ta.”
Hạ Chu Diễm ngừng động tác, biểu hiện nghiêm túc: “Chẳng lẽ các cậu chỉ chơi đùa, không muốn duy trì cuộc hôn nhân này?”
“Duy trì với không duy trì cái gì, từ trước tới nay em với hắn vẫn luôn ở chung, tương lai cũng vậy, sẽ luôn như thế này.”
“Ừm, tôi cũng đã quyết định rồi.”
Trác Dạ Húc sửng sốt, vội hỏi: “Là Hứa Nghị sao? Anh nghiêm túc với cậu ấy?”
“E là như vậy, anh thất sự quyết định rồi, không phải cậu ta thì cũng là người khác.”
Người khác là như thế nào?
“Ừ, để em pha cho anh ly cà phê.”
“Sao hôm nay tự nhiên ân cần thế?”
“Có sao?”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phu Bằng Thê Hữu
- Quyển 1 - Chương 10