Yến Nam Qua khó chịu nhíu mày.
Tô Mật nghĩ rằng anh lại muốn cự tuyệt nên vội vàng tiến thẳng vào ngực anh, áp môi cô lên môi anh.
Ngoài ý muốn bờ môi của người đàn ông này hơi lạnh nhưng lại rất mềm mại, thoải mái, Tô Mật không nhịn được vươn đầu lưỡi ra liếʍ một cái, sau đó cả người liền cứng lại.
Màu hồng nhạt mê người sau tai dần dần lan ra.
Cô muốn rút lui nhưng Yến Nam Qua lại nguy hiểm nheo mắt lại, một tay ôm lấy cô vào trong ngực biến bị động thành chủ động.
Nói đùa chứ Yến Nam Qua anh sao lại có thể để bị phụ nữ cưỡng hôn mà lại không có phản ứng gì chứ? Đâu phải anh không thể đấu lại người phụ nữ này, cho nên người này cần được dạy dỗ hẳn hoi.
Lúc ban đầu anh còn có chút nghiêng ngả lảo đảo, nhưng trời sinh đàn ông có bản lĩnh trong phương diện này, vì thế rất nhanh anh đã tìm ra bí quyết khiến nụ hôn của hai người càng trở nên kịch liệt hơn.
Sau một lúc lâu.
Hai người thở hổn hển tách nhau ra.
Mặt Tô Mật đỏ bừng, cố gắng hít lấy từng luồng không khí, nhìn qua thấy bộ dạng như không có việc gì của Yến Nam Qua trong lòng cô liền thấy không công bằng: "Xem ra tổng giám đốc Yến cũng không chán ghét tôi giống như biểu hiện bên ngoài nha."
“Đã nói rồi, tôi xinh đẹp như thế này, làm sao anh có thể thờ ơ không động lòng chứ."
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, kĩ thuật hôn của anh kém như thế, rõ ràng là chưa có kinh nghiệm, làm tôi đau quá."
Yến Nam Qua đen mặt: "Nghe như thể kinh nghiệm của cô phong phú lắm nhỉ?"
"Đương nhiên." Tô Mật nâng cằm, mặt đỏ bừng nhưng vẫn không quên khoe khoang: "Trước đây tôi đã duyệt qua vô số trai đẹp đó. Tôi nói cho anh biết hôn môi này cũng chia thành rất nhiều loại nha . . . . ."
Nhiệt độ trong xe đột nhiên xuống càng ngày càng thấp như muốn đóng băng.
Sao lại thế này? Để điều hòa thấp như vậy là muốn đóng băng người khác sao?
Tô Mật không tự chủ rùng mình một cái, cuối cùng cũng ý thức được có gì đó không ổn, đối diện với ánh mắt nguy hiểm, thâm trầm của người đàn ông kia Tô Mặc liền ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Nhanh mồm nhanh miệng này, nhìn đi, làm người khác tức giận rồi.
“Tổng giám đốc Yến, vừa rồi tôi nói lung tung, anh cứ coi như là gió thoảng bên tai, nghe rồi thì quên đi là tốt nhất."
À!
Yến Nam Qua lạnh lùng cong môi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm: “Sao có thể quên được chứ? Dù sao cũng là cô có kinh nghiệm sau nhiều năm duyệt qua vô số trai đẹp mà.”
"Xem ra người không có kinh nghiệm như tôi không thỏa mãn được nhu cầu của cô Tô rồi. Bạch Thuật, cho cô ta xuống xe."
“Tổng giám đốc Yến . . . . ." Tô Mật cố gắng giải thích.
"Nói thêm nữa một câu nữa, tôi không đảm bảo cô còn nguyên vẹn để xuống xe đâu."
Tô Mật yên lặng ngậm miệng lại.
Sau khi xuống xe nhìn thấy chiếc xe dần dần biến mất, Tô Mật ngẩn ngơ một lúc mới đột nhiên chán nản mà vỗ lên đầu.
Không xong rồi, chuyện quan trọng nhất lại quên không nói.
Vốn chỉ là cô muốn trêu ghẹo một chút rồi mượn anh ít tiền, đều tại vừa rồi chơi đùa hơi quá, bây giờ phải làm sao đây?
Trong xe, Yến Nam Qua nhớ lại việc làm xúc động vừa rồi của mình liền rút khăn tay ra lau miệng, lau liên tiếp vài lần mới ngừng lại, ngả người ra phía sau nhắm mắt lại, lông mày cau có.
Một người phụ nữ có hành vi không đứng đắn thôi mà, thế nhưng anh lại sinh ra xúc động với cô? Là do Tô Mật quá lợi hại hay là do anh đã nghẹn quá lâu?
Anh đột nhiên mở mắt ra, lạnh lùng nói: "Bạch Thuật, nếu sau này Tô Mật có đến tìm tôi thì nói tôi không muốn gặp."
Lý trí nói cho anh biết anh không nên dây dưa với người phụ nữ này, không chỉ vì tính cách có vấn đề mà bởi vì người phụ nữ này như một miếng kẹp dẻo một khi dính vào khó mà dứt ra được.
*
Buổi chiều, Tô Mật đi đến công ty.
Bởi vì nhận được thông báo rằng sẽ mở cuộc họp hội động quản trị cho nên cô đã đổi một bộ vest nữ màu xanh nhạt, trên mặt trang điểm tinh xảo, xinh đẹp, lộ ra vài phần sắc bén, mái tóc dài màu hạt dẻ xõa tung, khi cô đi vào như mang trên người thần thái của nữ hoàng.
Dọc theo đường đi cũng đã hấp dẫn ánh mắt của vô số người.
Vừa mới bước vào phòng làm việc, liền có tiếng gõ cửa, thấy người đến là Ngôn Hiên, Tô Mật cau mày hỏi thẳng: "Tại sao lại đột nhiên mở cuộc họp hội đồng quản trị."
Theo thường lệ cuộc họp hội đồng quản trị của Tô thị sẽ được tổ chức mỗi tháng một lần, nếu không có tình huống gì đặc biệt sẽ không tùy tiện mở cuộc họp, mà lần này lại gấp như vậy...
"Là bởi vì chuyện đòi nợ buổi sáng đó ạ."
Vẻ mặt Ngôn Hiên có chút nghiêm nghị: "Mặc dù người đã bị chúng ta đuổi đi nhưng mà mọi người trong công ty ngày càng rối loạn, vì thế để ổn định mọi chuyện có người đề nghị triệu tập hội đồng quản trị bầu ra một người có thể đứng lên chủ trì đại cục."
Do dự một lúc, cậu nhìn Tô Mật nói: "Có rất nhiều người bất mãn với chị."
Bất mãn?
Tô Mật nhếch môi: "Bất mãn cũng phải nhịn lại cho tôi."
Lúc bố cô và ông nội cô tiếp nhận Tô thị, khi đó chỉ là một công ty nhỏ, nhưng để có được quy mô như hiện tại bố cô đã phải vất vả dốc sức mấy chục năm mới gây dựng nên được.
Muốn gạt cô ra hả? Đừng nói cửa lớn ngay cả cửa sổ cũng không có cơ hội đâu.
"Đúng rồi, chị Mật." Ngôn Hiên đưa cho cô một tập tài liệu: "Em đã điều tra y tá của bệnh viện kia, tạm thời không phát hiện vấn đề gì, nhưng mà ở chỗ ông hai Tô....em lại tìm được món đồ này."
Tô Mật cầm tài liệu lật xem, sau một lúc lâu chậm rãi nở nụ cười, thứ này tới cũng thật là đúng lúc.
Phòng họp.
Tô Mật đẩy cửa bước vào, ngồi thẳng vào vị trí trên cùng, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng sau đó rồi mới mỉm cười nói: "Mọi người đang thảo luận cái gì mà sôi nổi vậy?”
Im lặng trong chốc lát, một vị đại cổ đông của Tô thị đứng lên nói: "Cháu Mật à, cháu đã hỏi như vậy thì chúng tôi cũng nói thẳng."
"Cháu cũng biết tình hình công ty gần đây không được cổ, nên nhanh chóng cần một người có thể đứng lên ổn định lại tình hình, mà chúng ta cảm thấy ông hai Tô so với cháu thích hợp hơn."
"So với tôi thích hợp hơn?" Tô Mật cười hỏi lại: "Từ đâu mà ông kết luận như thế?"
“Tô thị lớn như vậy, cái chúng tôi cần là một người lãnh đạo tài giỏi có thể giúp công ty thuận lợi vượt qua khó khăn, chứ không phải là một cô bé mới bước vào đời như cháu, không có kinh nghiệm gì…”
"Không có kinh nghiệm thì làm sao?"
Tô Mật dứt khoát cắt ngang lời ông ta, giọng nói vang lên hùng hồn, mạnh mẽ.
"Ai mà không phải từng bước đi lên, không ai sinh ra đã ở địa vị cao cả. Nếu tôi đã tiếp nhận trọng trách của bố và anh trai tôi thì tuyệt đối tôi sẽ không buông tay mặc kệ."
“Mọi người có thể yên tâm, nợ nần của Tô thị tôi sẽ lập tức trả hết, tình trạng hôm nay tuyệt đối sẽ không xuất hiện lần thứ hai, tôi xin đảm bảo.”
"Về phần kinh nghiệm. .."
Dừng lại một lúc cô mới nói tiếp: “Vẫn còn có mọi người ở đây mà.”
“Mọi người đều là những người có thâm niên trong công ty, sau sự việc này mọi người vẫn không rời bỏ chứng tỏ mọi người vẫn còn tình cảm với Tô thị. Hơn nữa Tô thị không phải chỉ dựa vào một hai câu nói của tôi, có mọi người ở đây dù có khó khăn thế nào thì chúng ta cũng nhất định sẽ vượt qua.”
"Ở tại đây trước tiên tôi xin thay mặt bố tôi cảm ơn mọi người." Nói xong cô đứng lên, vẻ mặt chân thành khom lưng cúi thật sâu.
"Nhưng tôi vẫn cho rằng ông hai Tô thích hợp hơn. . . ."
"Được rồi mọi người." Cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra, một ông lão đầu hoa râm bước vào.
"Tôi đã ở ngoài cửa nghe được một lúc rồi, nếu cháu Mật đã nói như vậy thì chúng ta hãy cho nó một cơ hội đi, mọi người đừng quên là công ty này vốn là của nhà họ Tô.”
Lời này vừa nói ra, trong phòng họp không còn ai lên tiếng.
Ở phía dưới chỗ ngồi, sắc mặt của Tô Kiến Phong vô cùng khó coi.
Đúng vậy công ty này vốn là của nhà họ Tô nhưng vì cái gì họ Tô cũng là Tô Kiến Dương, mà ông ta Tô Kiến Phong không phải cũng mang họ Tô sao?
Vất vả khổ cực bày ra một màn này mà vẫn không thể áp chế được thân phận của con bé kia.
Ông ta không cam lòng.