Trong lúc Tô Mật đang tạo một chút rắc rối cho Tô Kiến Phong thì giữa những ngày nắng nóng như đổ lửa, Yến Nam Qua cũng không dễ chịu gì.
Dù biết chuyện Tô Mật quyến rũ Yến Nam Qua từ miệng Tô Nguyệt, nhưng Thẩm Nhã Nhàn vẫn bình tĩnh, mặt không một chút biến sắc, đến mức khiến cho Tô Nguyệt cảm thấy vô cùng bất an, không biết bà có tin hay không.
Thẩm Nhã Nhàn cũng không phải loại người không có chủ kiến. Tuy bà vô cùng khinh thường chị em nhà họ Tô, càng cảm thấy nếu Tô Mật đi quyến rũ Yến Nam Qua chính là tự mình đi vào chỗ chết, nhưng bà sẽ không vô duyên vô cớ tin lời người khác nói.
Cô gái Tô Nguyệt này trừ cái mặt phẫu thuật thẩm mỹ ra thì cũng có vài phần bà yêu thích. Có tâm kế nhưng không thâm sâu đến mức người khác không nhìn ra được, có thông minh nhưng cũng chưa đến mức có thể nắm người ta trong tay.
Đáng tiếc cho chị họ của Tô Mật, cũng đáng tiếc cho gương mặt phẫu thuật kia, bằng không bà ấy cũng thật sự muốn để con trai của mình làm quen với cô ta.
Thẩm Nhã Nhàn sau khi trở về liền gọi người điều tra Tô Mật.
Kết quả điều tra cho thấy tuy rằng Tô Mật và Yến Nam Qua có qua lại với nhau nhưng thật sự không tiếp xúc quá nhiều. Hôm qua không biết đã xảy ra chuyện gì, hình như có chút rắc rối chuyện mà hẳn có liên quan đến Tô Mật.
Tin tức này không tính là quá quan trọng song lại nhắc nhở Thẩm Nhã Nhàn cần phải để tâm đến.
Muốn biết một người đàn ông đối với một người phụ nữ là yêu nhau thật lòng hay chỉ chơi đùa thì chỉ cần xem anh ta có nỡ bỏ thời gian dành cho người phụ nữ đó hay không.
Yến Nam Qua từ trước đến giờ chưa bỏ phí thời gian của mình trên bất kì cô gái nào, Tô Mật lần này cũng không phải ngoại lệ.
Bà không tra ra được chuyện Tô Mật bị bắt cóc bởi vì chuyện này có liên quan đến khá nhiều người, lại được Yến Nam Qua và Hoắc Thành ém nhẹm xuống, trừ nhà họ Ngải ra, những người khác hoàn toàn không biết đến tin tức này.
Nên Thẩm Nhã Nhàn cho là Tô Mật có con hay gì đó. Nếu không phải có con, tại sao Yến Nam Qua lại dẫn Hoắc Thành đi tìm cô? Đương nhiên là đã xảy ra chuyện gì đó mà người ngoài không thể biết.
Chuyện không cho ai biết mà giữa một cô gái với một người đàn ông, thì trừ chuyện có con với nhau ra, Thẩm Nhã Nhàn không nghĩ ra chuyện gì khác nữa.
Bởi vậy, Thẩm Nhã Nhàn lập tức gọi điện giục Yến Nam Qua trở về.
Yến Nam Qua thật sự không muốn một mình ở chung với Thẩm Nhã Nhàn.
Bọn họ tuy rằng có quan hệ mẹ con nhưng cũng chẳng thân thiết gì, vẫn luôn lạnh nhạt với nhau, vài năm gần đây mới có một chút chuyển biến tốt đẹp.
Hơn nữa đều là Thẩm Nhã Nhàn một mình cố gắng kéo gần lại.
Mà Yến Nam Qua không phải không yêu thương Thẩm Nhã Nhàn, anh cũng cố gắng phối hợp với bà, làm một người con hiếu thảo.
Nhưng hôm nay đúng lúc anh đang họp lại có điện thoại gọi về, nói thật, Yến Nam Qua hoàn toàn không muốn trở về.
Anh đã có thể tưởng tượng ra bà sẽ nói cái gì, đầu tiên là vứt cho anh một đống ảnh chụp rồi hỏi anh thích cô nào, hoặc là gặng hỏi xem trong lòng anh có phải đã có người nào đó hoặc hỏi tiêu chuẩn chọn bạn gái của anh là gì,...
Một hai lần anh còn có thể trả lời đối phó, nhưng quá nhiều lần như vậy, anh thực sự không có đủ kiên nhẫn.
Vừa bước chân vào nhà, Thẩm Nhã Nhàn liền vui mừng ra đón, ân cần cầm lấy áo khoác treo lên giúp anh.
"Nam Qua, cuối cùng con cũng về. Nếu mẹ không gọi điện cho con có phải con định không bao giờ về thăm người mẹ này nữa phải không?"
Đây là câu đầu tiên mà hai mẹ con vừa gặp nhau thường xuyên nói, gần như đã thành câu cửa miệng đến nỗi Yến Nam Qua nhớ đến từng câu từng chữ.
Yến Nam Qua mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa.
"Không phải. Dự án mới của công ty vừa bắt đầu nên công việc khá bận rộn, mẹ cũng biết mà. Lúc mẹ gọi cho con, con còn đang họp."
Thẩm Nhã Nhàn liền nói: "Đó là mẹ không đúng, đã quấy rầy công việc của con. Có điều con cũng thật là, công việc có bận đến mấy thì cũng phải quan tâm đến sức khỏe của mình chứ. Hơn nữa công ty có nhiều người như vậy, đều là bất tài vô dụng hay sao? Con bỏ tiền ra thuê bọn họ làm là xong, cần gì phải đích thân làm việc chứ?"
Nói xong còn cẩn thận quan sát gương mặt rồi cả người anh.
"Nhìn này, mệt đến gầy đi luôn rồi."
Yến Nam Qua đã một ngày chưa nghỉ ngơi tốt. Đầu tiên là nửa đêm huy động người đi tìm Tô Mật, sau khi tìm được cô thì không cần lo lắng nữa, nhưng công việc của công ty lại đến. Nói cách khác, đến bây giờ anh đã thức suốt bốn mươi tám giờ, chưa từng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngày hôm qua tìm Tô Mật xong vốn dĩ muốn thả lỏng một chút, giảm bớt áp lực. Nhưng kết quả thì hay rồi, anh càng thấy áp lực hơn.
Hiện tại anh thật sự không còn tâm trí nào để ứng phó với mẹ của mình nữa.
"Mẹ có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, con đang thật sự rất mệt."
Thẩm Nhã Nhàn cũng không phải là không nhìn ra vẻ mệt mỏi hiện rõ trên mặt Yến Nam Qua, đôi mắt anh chằng chịt tơ máu, vừa nhìn đã biết không được nghỉ ngơi tốt.
Hiện giờ, bà ấy thật sự muốn làm một người mẹ tốt, những lời muốn hỏi lúc trước đều nhịn lại chưa hỏi vội.
"Mệt cũng phải ăn cơm trước đã, đừng cho rằng mẹ không ở công ty thì mẹ không biết là con thường xuyên không ăn cơm đầy đủ. Lại đau bao tử rồi phải không?"
"Nói mấy lời "phải nghỉ ngơi cho tốt" con có nghe đâu, bướng bỉnh như vậy không biết là học theo ai nữa. Nào, mau ăn cơm đi, ăn xong rồi lên đi nghỉ. Trước ăn bát canh này đã, đây gà hầm thuốc bắc tự tay mẹ nấu đấy, bổ khí huyết, rất hợp với cuộc sống ngày đêm lẫn lộn không có quy luật gì như con.”
Yến Nam Qua không muốn tranh cãi với mẹ, ăn một hớp canh rồi bắt đầu ăn cơm. Vừa mới ăn xong liền bị giục đi ngủ.
Thẩm Nhã Nhàn hôm nay trừ việc nói lời quan tâm đến anh thì không nói gì khác, thật sự khiến Yến Nam Qua cảm thấy vô cùng kì lạ.
Kỳ quái là anh cũng có chút thả lỏng, vừa đặt lưng lên giường liền ngủ ngay.
Ngủ một giấc dậy, đã thấy Thẩm Nhã Nhàn ngồi ở bàn ăn đợi anh.
"Sao không ngủ thêm một chút nữa đi? Vẫn còn sớm mà?"
"Không được, công ty con còn có việc."
Anh tùy tiện bốc vài miếng cho vào bụng rồi chuẩn bị rời đi, nhưng Thẩm Nhã Nhàn đã gọi anh đứng lại.
“Nam Qua, con và cô gái Tô Mật nhà họ Tô có quen biết đúng không?"
Cuối cùng cũng đã đến.
Yến Nam Qua không biết nên buồn cho bản thân hay buồn cho mối quan hệ mẹ con của bọn họ.
Nếu không phải muốn hỏi chuyện của Tô Mật, có lẽ mẹ cũng sẽ không gọi anh trở về.
Vẻ mặt Yến Nam Qua vô cùng bình thản.
"Yến thị chúng ta và Tô thị cùng hợp tác khai phá dự án Địa Vương, Tô Mật là người tổng phụ trách của Tô thị, đương nhiên là con quen cô ấy rồi. Mẹ hỏi cái này để làm gì?"
Do dự một chút, cuối cùng Thẩm Nhã Nhàn vẫn nói ra chuyện mà Tô Nguyệt đã nói với bà.
"... Là thế này, mẹ nghe nói cô gái Tô Mật kia có chút không đứng đắn, cả ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt. Mẹ đây không phải lo lắng cho con..."
"..."
Yến Nam Qua nhìn bộ dáng "mẹ thực sự rất quan tâm đến con" của Thẩm Nhã Nhàn, trong lòng anh bỗng nổi lên cảm giác khó chịu.
Mẹ là muốn bồi thường cho anh, nhưng đáng tiếc, cách mà bà ấy bội thường, lại là muốn anh làm những gì mà bà ấy nghĩ là tốt cho anh.
Anh đột nhiên muốn hỏi, cuối cùng mẹ là vì muốn tốt cho con hay vẫn là vì muốn tốt cho mẹ?
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của mẹ căng thẳng lại mang theo một tia chán ghét, cuối cùng những lời này của Yến Nam Qua vẫn không nói ra được.
"Mẹ nghĩ nhiều rồi. Tô Mật và con là quan hệ hợp tác, cô ấy là người như thế nào, con càng hiểu rõ hơn ai hết. Đúng rồi, nghe nói hội sở Nam Tinh mới có một stylist mới, tay nghề không tồi, nếu mẹ không có chuyện gì thì cứ qua đó chơi đi. "
Nói xong liền đi, ngay cả câu tạm biệt cũng không nói.
"..."
Vẻ mặt Thẩm Nhã Nhàn mờ mịt, không biết tại sao mà thái độ của Yến Nam Qua lại thay đổi lớn như vậy.
Chỉ là một Tô Mật, là người hợp tác, có cần phải để tâm như vậy không? Còn dám vì Tô Mật đó chống đối người làm mẹ này.
Không, bà không thể để chuyện này xảy ra được.
Nếu không nói được Yến Nam Qua, vậy đành xuống tay chỗ Tô Mật.
Bà không tin, Tô Mật dám từ chối mình.