Tô Mật không biết lần thăm hỏi trời xui đất khiến này đã khiến anh trai nhà mình bám dính lấy cô thư ký kia. Nói chính xác hơn là Hứa San đơn phương bám dính lấy Tô Mộc Trạch.
Dĩ nhiên Tô Mộc Trạch không muốn liên lụy đến cô gái nhỏ ngốc nghếch ngây thơ này, nhưng Hứa San đã bị thu hút bởi vẻ đẹp của anh. Cô còn định nói với ông chủ của mình rằng sau này cô ấy sẽ cố định đến thăm anh chàng đẹp trai này thay ông chủ.
Khi bắt đầu dự án sẽ luôn có rất nhiều vấn đề khiến cho người ta sứt đầu mẻ trán. Mỗi ngày Tô Mật đều phải giải quyết những vấn đề này, bận rộn đến bù đầu. Nếu như không phải việc công thì ngay cả việc Yến Nam Qua có gọi, cô cũng có thời gian để ý đến.
Đương nhiên điều quan trọng là gần đây Yến Nam Qua không có cho gọi cô, vì vậy cô cũng vui vẻ thoải mái hơn. Nhưng mỗi ngày cô đều gửi tin nhắn Yến Nam Qua như một thói quen thông lệ không thể thiếu.
Ví dụ như là: [Ngài đẹp trai à, người ta mệt quá đi. Cần ngài đẹp trai ôm hôn một cái thì người ta mới có thể ngủ được. Moah~]
Vừa mới gửi tin nhắn đi, Tô Mật đã ấp ủ chuẩn bị lên câu tiếp theo.
‘Bạn có một tin nhắn mới.’
Chỉ liếc nhìn một cái, Tô Mật đã sợ hãi đến nỗi suýt chút nữa đánh rớt mất linh hồn nhỏ bé của mình.
Yến Nam Qua xưa này không thèm đếm xỉa đến tin nhắn của cô, cũng như chưa bao giờ trả lời lại, vậy mà lần này anh lại trả lời tin nhắn của cô.
Cô tay chân luống cuống mở ra, bên trong chỉ có hai chữ: [Qua đây!”]
Anh lại còn dùng dấu chấm than nữa chứ!
Gấp lắm à?
Tô Mật vừa cảm thán xong liền nhanh chóng trang điểm cho thật mình xinh đẹp, sau đó vội vàng đi ra ngoài.
Vừa mới đi tới dưới tầng khu chung cư Yến Nam Qua ở, xe còn chưa dừng lại Tô Mật đã gọi điện thoại đến cho anh.
Khi nghe thấy giọng nói trầm khàn quen thuộc của người đàn ông ở đầu dây bên kia, trong đôi mắt cô toát lên ý cười mà ngay cả cô cũng không phát hiện.
“Thầy Yến, thầy đang bận sao? Nếu như thầy bận thì thôi vậy, dù sao đêm xuân ngắn ngủi, tuy đời người cần vui vẻ, nhưng phải để ý một chút đến sức khỏe của mình. Trò có lòng muốn hầu hạ thầy, nhưng không biết thầy…”
Yến Nam Qua không nhịn được mà nhíu mày.
“Nói tiếng người.”
Tô Mật vội vàng chỉnh lại thái độ của mình.
“Thầy à, trò muốn mời thầy đi ăn bánh bao nhân thịt.”
“…”
Yến Nam Qua không còn lời nào để nói.
Không biết Tô Mật này xảy ra chuyện gì. Trước kia anh chưa tiếp xúc thì cảm thấy người phụ nữ này chính là người sẽ không bỏ qua bất kỳ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, là một người phụ nữ mưu mô. Nhưng sau khi quen biết cô rồi, anh mới nhận ra cô có cái miệng rất mạnh mẽ, rất lợi hại. Khi quen biết nhau đến một mức độ nhất định rồi, Yến Nam Qua nhận ra tất cả những hiểu biết trước kia của mình về cô đều trái ngược.
Ví dụ như bây giờ, người phụ nữ này vừa lẳиɠ ɭơ, rẻ tiền, phóng túng lại còn biết diễn, quả thật đúng là nữ diễn viên xuất sắc.
Yến Nam Qua hít một hơi sâu, miễn cưỡng đè nén những rung động trong lòng mình.
“Nhanh lên, đừng để tôi nói lần thứ hai.”
“Người ta đã đến dưới tầng nhà anh rồi, nhanh… Ưm ưm… Bốp… Tút tút tút…”
Nơi khóe miệng vốn đã nhếch lên của Yến Nam Qua lập tức khép lại.
“Tô Mật? Tô Mật? Tô Mật, cô sao vậy? Sao đột nhiên cúp điện thoại vậy? Tô Mật?”
Đầu bên kia là biến thành âm thanh báo máy bận.
Trái tim của anh đột nhiên đập nhanh hơn.
Tô Mật, cô ấy làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?
Nhưng cô đã đến dưới tầng nhà anh, sao có thể xảy ra chuyện được?
Yến Nam Qua nghĩ không ra.
Người như thế nào mới dám ra tay ngay trên trên địa bàn của anh?
Trong đầu anh nhanh chóng lọc những người mình từng quen biết, nhưng hoàn toàn không thu được gì cả.
Trên thương trường, vì lợi ích hoặc vì những mối quan hệ riêng tư khác mà hai bên đối phó với nhau, điều này chỗ nào cũng có. Nhưng kẻ bỉ ổi đến mức dám ra tay với người nhà của đối phương thì hầu như không có.
Rất đơn giản, người khác có gia đình thì mình cũng có gia đình. Mình có thể ra tay với gia đình của người khác, người khác đương nhiên cũng có thể ra tay với người thân của mình. Nếu như mỗi người đều muốn làm như vậy, đừng nói là làm ăn buôn bán mà ngay cả những cái khác cũng sẽ bị xáo trộn, mọi người cùng nhau ngồi tù là xong đời.
Cho nên cho dù làm ăn thất bại hay là trong nhà phá sản, người bình thường sẽ không làm đến con đường cùng như vậy.
Làm việc phải để chừa lại một con đường để sau này còn gặp lại. Ngày hôm nay người ta phá sản nhưng nào ai biết ngày mai người ta có quay trở lại đông sơn tái khởi hay không?
Yến Nam Qua không nhận ra bản thân anh đã đưa Tô Mật vào trong phạm vi người nhà của mình. Anh đang vô cùng hối hận, quả nhiên ngày hôm nay anh không nên bảo cô đến đây.
Vì suy nghĩ nông nổi nhất thời của anh đã khiến cho cô rơi vào nguy hiểm.
Trong đầu Yến Nam Qua đang suy nghĩ, nhưng động tác trong tay anh lại không hề chậm chạp chút nào.
Đầu tiên anh gọi điện thoại cho bảo vệ của khu chung cư, bảo bọn họ chú ý những chiếc xe ra vào lúc này. Sau đó anh gọi điện thoại đến cho bên quản lý tài sản và yêu cầu bọn họ kiểm tra camera, còn bản thân anh thì đã đi xuống dưới tầng để xem nơi Tô Mật xảy ra chuyện.
Tô Mật có một đặc điểm, đó là cho dù vào lúc nào cô cũng đều chỉ xác định một chỗ duy nhất. Sau này nếu như cô có đến nữa thì chỉ cho dù là lượn một vòng tròn, cô cũng sẽ lựa chọn vị trí trước kia.
Ví dụ như là chỗ đậu xe.
Khi lần đầu tiên đến đây, chiếc xe của cô đã đậu ở bãi đỗ xe phía dưới tòa nhà mà Yến Nam Qua đang ở. Nếu nhìn thấy chỗ đỗ trước kia trống thì đương nhiên sẽ lựa chọn đỗ xe ở chỗ đó, nhưng lúc này đã có xe, vì vậy cô đỗ xe ở bên cạnh.
Bản thân cô có thể không ý thức được mình là người hoài cổ như vậy, nhưng Yến Nam Qua đã để ý đến điều đó chỉ trong vài lần gặp gỡ cô ngắn ngủi.
Lúc uống nước cô sẽ lấy cái cốc đã từng dùng qua, khi ở trong phòng họp cô sẽ chọn ngồi ở cái ghế đã từng ngồi, hay đến nhà anh vài lần cô cũng ngồi ở cái ghế sofa mà mình đã từng ngồi.
Nhờ cô có thói quen này mà nay giúp anh tìm kiếm cô thuận lợi hơn.
Khi xuống dưới tầng, Yến Nam Qua vừa liếc mắt liền nhìn thấy chiếc xe của cô.
Trước kia vì trả nợ nên Tô Mật đã bán hết tất cả những gì có thể bán ở bên cạnh mình, đương nhiên cả chiếc xe của cô.
Chiếc xe hiện tại của cô là một chiếc xe điện nhỏ được cô mua để thuận tiện cho việc đi lại, nó cũng là xe bốn bánh nhưng giá chỉ có mười hai ngàn tệ. Chiếc xe này hình chữ Q, dáng vẻ rất nhỏ nhắn, bên trong vừa đủ cho hai người ngồi. Bởi vì kiểu dáng của nó không quá lớn cho nên hoàn toàn không ăn khớp với những chiếc xe sang trọng trong khu chung cư này.
Lúc đầu khi anh nhìn thấy nó, anh cũng rất ngạc nhiên.
Anh thật sự không ngờ Tô Mật lại có thể làm đến bước này vì tập đoàn Tô thị.
Mà lúc này cánh cửa xe của chiếc xe nhỏ này đã bị mở ra, trên chỗ ngồi trong chiếc xe vẫn còn để chiếc túi xách của cô. Vị trí trong xe rất hỗn loạn, dây an toàn rũ xuống dưới đất, có lẽ là bị rơi mất một nửa.
Còn có cả điện thoại di động bị ném vỡ thành nhiều mảnh dưới mặt đất.
Sau khi nhận được điện thoại, đám bảo vệ vội vàng chạy đến.
“Anh Yến, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Báo cảnh sát đi, bạn của tôi bị bắt cóc rồi.”
“!!” Bảo vệ càng sợ hãi hơn: “Không phải chứ? Trong chung cư của chúng ta chưa từng chuyện này mà!”
Yến Nam Qua lạnh lùng liếc nhìn anh ta, đội trưởng bảo vệ lập tức cốc lên đầu của người vừa mới đáp lời, sau đó cười xòa nói: “Thật xin lỗi anh Yến, cậu ta mới tới nên không hiểu chuyện. Vừa nãy tôi đã liên hệ với đội trưởng Lý của đội cảnh sát hình sự rồi, trong khi đợi cảnh sát đến anh có thể đi xem camera ghi hình lại cùng với chúng tôi trước.”
“Đúng rồi, sau khi nhận được điện thoại của anh, chúng tôi đã để ý nhưng không thấy có người xa lạ nào đi ra vào cổng lớn cả.”
Yến Nam Qua mệt mỏi phất tay, càng thêm hối hận hơn.
Sớm biết xảy ra chuyện như vậy anh sẽ không gọi cô.
Có lẽ nếu như đổi sang ngày khác thì cô cũng sẽ không gặp chuyện này.