Chương 2: Trong Bụng Chứa Mười Hay Tám Cái

“Phụt! Khụ khụ!” Một ngụm rượu vang đỏ suýt chút nữa thì phun ra, Tô Mật trừng mắt ho không ngừng.

"Xem mắt?"

Cô không nghe lầm chứ? Người như Yến Nam Qua còn cần xem mắt sao?

“Có gì đâu mà ngạc nhiên!” Hoắc Thành bật cười: “Buổi tiệc chọn người đẹp cũng đã tổ chức rồi, tính ra xem mắt có là gì đâu.”

Vì muốn nhanh có con dâu, chiêu gì bác gái nhà họ Yến cũng nghĩ ra được. Sớm biết con trai mình sẽ không ở lại buổi tiệc kiểu này lâu, nên buổi xem mắt này cũng đã được sắp xếp từ trước.

Một lần không thành công, thì sau này còn có vô số lần khác.

Hoắc Thành cười rất hả hê, như đang cười trên nỗi đau của người khác



Đi ra khỏi khách sạn, bước chân Tô Mật vẫn không ngừng, cứ thế đi thẳng lên xe.

"Xin lỗi, để cậu chờ lâu rồi!"

“Không sao, chị Mật.” Người đàn ông ngồi trên ghế lái quay đầu lại, cười có chút ngượng ngùng, trên khuôn mặt trắng nõn đẹp trai có hai má lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện, trông vô cùng đáng yêu.

Đúng vậy, là đáng yêu.

Tuy từ này không phù hợp dùng cho đàn ông, nhưng đây là cảm giác đầu tiên của Tô Mật dành cho Ngôn Hiên, và cũng chính vì vậy, cô mới chọn cậu làm trợ lý cho mình trong số các thực tập sinh ở Tô thị.

Ít nhất dẫn theo bên cạnh cũng vui tai vui mắt.

Ngón tay gõ nhẹ lên cằm, cô liếc mắt nhìn cậu: "Đừng có cười như vậy, tôi sợ sẽ không nhịn được mà ăn cậu đấy."

"Mật, chị Mật..." Khuôn mặt của Ngôn Hiên lập tức đỏ bừng, lắp ba lắp bắp không nói nên lời.

Cậu học sinh nhỏ xấu hổ.

Tô Mật thở dài, vươn tay vỗ vỗ vào vai cậu ấy: “Được rồi, đùa thôi, lái xe đi.” Nói xong, cô vươn tay gõ nhẹ vào bảng định vị mấy lần: “Đi tới đây, ngay lập tức.”

Rất nhanh, Tô Mật đã đến quán cà phê, liếc nhìn vào bên trong.

Ơ, thật trùng hợp.

Cô quen người ngồi đối diện với Yến Nam Qua, chính là bà chị họ luôn không hợp với cô, tên là Tô Nguyệt. Vốn dĩ cô vẫn còn do dự có nên làm kẻ phá hoại chuyện nhân duyên này không, nhưng bây giờ thì không cần do dự nữa.

Chú hai Tô Kiến Phong đang nhìn chằm chằm vào Tô thị, nghĩ đủ mọi cách để đuổi cô ra ngoài, nhỡ như ánh mắt của Yến Nam Qua này không tốt thật sự để mắt tới Tô Nguyệt, vậy há chẳng phải cô không còn chỗ để chen chân rồi sao?

Quyết không cho phép chuyện này xảy ra.

Tô Mật chỉnh sửa lại quần áo, rồi đẩy cánh cửa quán cà phê.



“Tổng giám đốc Yến, lại gặp nhau rồi, hai chúng ta thực sự rất có duyên.” Cô đi thẳng đến ngồi vào chỗ trước mặt Yến Nam Qua, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, giọng điệu vừa tự nhiên vừa hờn dỗi.

"Đã đồng ý hôm nào đó chúng ta sẽ cùng đi uống một ly rồi mà. Bây giờ tổng giám đốc Yến lại lén lút gặp mặt với chị họ của tôi, đây đâu phải là phong cách của anh nhỉ?"

"Chẳng lẽ tổng giám đốc Yến còn có chủ ý hưởng phúc với người ta hay sao?"

Cô dừng lại chớp mắt một cái, khẽ cắn môi, như có chút xấu hổ, lại vừa có chút khó tin, đôi mắt ngấn nước long lanh trừng về phía người ngồi đối diện, cô chợt lấy tay ôm lấy con tim, nói với giọng điệu buồn bã.

"Anh thật sự làm tôi thất vọng!"

Yến Nam Qua: "..."

Vốn dĩ người đàn ông chẳng muốn bố thí cho cô một ánh mắt, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, khẽ nhếch môi cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang diễn xuất trước mặt.

“Tiếp tục đi.” Anh muốn xem xem cô còn có thể nói ra những lời gây sốc gì nữa.

Tô Nguyệt ngồi đối diện anh không chịu được nữa, vẻ mặt đầy tức giận nhìn chằm chằm Tô Mật: "Ai bảo cô tới đây?"

Tô Mật quay lại nhìn cô ta, mỉm cười dịu dàng: "Đương nhiên là tổng giám đốc Yến gọi tôi tới rồi."

"Không thể nào, tổng giám đốc Yến sao có thể để ý đến loại phụ nữ như cô chứ?"

“Loại người như tôi thì thế nào?” Tô Mật cúi đầu nhìn bản thân, giọng điệu vừa thản nhiên vừa châm chọc.

"Ít nhất loại phụ nữ như tôi còn có một gương mặt xinh đẹp, chứ đâu có giống chị họ, gương mặt không biết đã động qua bao nhiêu nhát dao rồi..." Nói xong ngừng một lát, cô lại nhếch môi trêu tức: "Chị họ à, chị còn nhớ lúc đầu mình trông như thế nào không?"

Trong phút chốc, Tô Nguyệt đỏ bừng cả mặt.

Thực ra cô ta lớn lên trông cũng không tệ, nhưng đem so sánh với Tô Mật thì còn kém xa, từ nhỏ đến lớn cái gì Tô Nguyệt cũng muốn hơn Tô Mật, duy chỉ có khuôn mặt này, có thế nào cũng không sánh bằng được.

Vì vậy, gương mặt của cô ta thực sự đã đυ.ng qua dao kéo, nhưng cứ thế phơi bày trắng trợn trước mặt người đàn ông mình thích...

Trong giây lát, Tô Nguyệt không thể giữ được hình tượng dịu dàng của mình nữa.

"Tô Mật, cái thứ không biết xấu hổ! Nói bậy bạ cái gì vậy hả?"

"Cô không tự lấy gương soi lại mình đi, người phụ nữ có cuộc sống phóng đãng như cô, có khả năng lọt vào mắt xanh của tổng giám đốc Yến sao?"

Cô ta lại giễu cợt: "Nói không chừng bây giờ trong bụng cô đang mang dã chủng với người đàn ông nào đó..."

"Ồ! Chị họ, sao chị biết hay vậy?"

Tô Mật không những không tức giận mà còn ngạc nhiên nhìn cô ta, thậm chí còn giơ tay sờ vào bụng dưới của mình, rồi nở nụ cười vừa ngọt ngào vừa rạng rỡ.

"Đúng vậy, trong bụng tôi thật sự đang chứa một đứa bé, còn việc có phải là thứ con hoang hay không, cần bố chị nói là được à!"

“Tổng giám đốc Yến, anh nghe thấy không?"

Tô Nguyệt thầm đắc ý, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ vừa bất lực vừa thất vọng nhìn người đàn ông ở đối diện: "Để anh chê cười rồi, tính khí cô em gái này của tôi...đã hư hỏng từ gốc rễ, không cứu vãn được nữa."



Không thèm đợi người đàn ông lên tiếng, Tô Mật đã lên tiếng trước: "Chị họ, chị nói như vậy là không đúng rồi, có câu nói đàn ông không hư phụ nữ không yêu, ngược lại với đạo lý này cũng giống vậy, hơn nữa..."

Cô liếc nhìn Yến Nam Qua với vẻ mặt khó xử, rồi nhỏ giọng nói: "Bố ruột của đứa bé này đang ngồi đối diện với chị đấy, chị đừng có mà nói nhảm."

Tô Nguyệt bị sốc đến mức không thể nói nên lời.

Tô Mật cầm tách cà phê trên bàn lên, tay lệch đi…

"Ai ya, thật ngại quá, cà phê đổ lên người chị rồi."

“Cô cố ý đúng không?” Bất chợt bị cà phê hất lên người, Tô Nguyệt tức giận đùng đùng hỏi.

Tô Mật vô tội chớp mắt: "Không phải tôi đã nói rồi sao? Không cẩn thận."

Con khốn!

Trong lòng Tô Nguyệt hung hăng mắng con khốn phá hư chuyện tốt của cô ta, nhưng lại không thể không xin lỗi với Yến Nam Qua rồi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

Sau khi cô ta rời đi, trong nháy mắt góc nhỏ này bỗng trở nên vô cùng im lặng.

Yến Nam Qua không nói gì cả, chỉ nheo mắt nhìn cô chằm chằm, sâu trong ánh mắt mang vẻ châm chọc lạnh lùng như có như không. Một lúc sau, Tô Mật thấy không tự nhiên liền quay mặt đi.

Vui mừng được một hồi, sau khi nghĩ kĩ lại, thì thấy hình như vừa nãy cô diễn hơi lố rồi?

Đột nhiên có mùi thuốc lá thoang thoảng bay trong không khí, không sặc mà rất thơm, hòa cùng hơi thở mát lạnh và lạnh lùng xung quanh người đàn ông, vô hình trung tạo ra một luồng áp lực khó giải thích.

"Nhìn tôi."

Người đàn ông phun ra một vòng khói, đầu ngón tay búng nhẹ tàn thuốc, giọng nói lành lạnh mà cực kỳ từ tính, lộ rõ ý không thể nào cự tuyệt được.

Sợ cái gì chứ? Không phải cô đang muốn trêu chọc người đàn ông này sao?

Tô Mật hít một hơi thật sâu, sau khi chuẩn bị sẵn sàng tâm lý thì mỉm cười nhìn sang: “Tổng giám đốc Yến."

“Trong bụng có con của tôi?” Trong tích tắc ánh mắt chạm nhau, sự lạnh lùng như băng trong đáy mắt Yến Nam Qua lộ rõ vẻ không nghi ngờ gì.

"Chuyện quan trọng như vậy, sao tôi không biết?"

"Có thể nói cho tôi biết, sao cô có thể làm được vậy không cô Tô? Chẳng lẽ là do lúc trước tôi đã giúp cô sao?" Anh nhếch môi lạnh lùng, nở nụ cười đùa cợt.

"Muốn nói như vậy, cô Tô, cô phải cẩn thận."

"Năng lực chạm một chút là có thai này không phải ai cũng làm được đâu, dựa trên tần suất trong buổi tiệc hôm nay, nói không chừng trong bụng cô đã chứa mười hay tám cái rồi đấy."

"Tôi mong chờ cái ngày cô sinh chúng ra."

Giọng điệu đó, muốn bao nhiêu châm biếm, có bấy nhiêu châm biếm.