“Rốt cuộc thế nào, tốt xấu gì anh cũng phải cho tôi một câu trả lời chắc chắn chứ?”
Đến khi hai người xong xuôi rời khỏi khách sạn, Tô Mật cảm thấy mình tốn nhiều nước bọt như vậy, vẫn không thể đổi lại một đáp án chắc chắn từ miệng Yến Nam Qua.
Mắt thấy người đàn ông bước lên xe, cô cũng gấp gáp lên xe theo.
“Đi xuống.” Yến Nam Qua nhíu mày, quát một tiếng.
“Không xuống.” Tô Mật bĩu môi, giằng co với anh một hồi lâu: “Dù sao tối hôm qua chúng ta cũng vừa lăn lộn trên giường cùng nhau, anh đừng có mà vô tình như vậy được không? Người tôi vẫn còn đau nhức đây này.”
Yến Nam Qua không nói gì.
“Vậy...” Tô Mật lén liếc nhìn anh một cái, vẫn chưa từ bỏ ý định: “Chuyện vừa rồi chúng ta thương lượng…”
Yến Nam Qua sắp bị cô làm phiền đến mệt chết rồi, lông mày anh càng nhíu chặt hơn: “Tô Mật, cô hẳn là đã hiểu rõ ý của tôi rồi, đổi điều kiện khác đi.” Dự án Địa Vương vô cùng quan trọng, anh không thể để xảy ra sai sót gì.
Tô thị, không thích hợp.
Nhưng mà Tô Mật vẫn rất kiên trì: “Không đổi.” Ánh mắt cô vô cùng kiên định, bày ra tư thế quyết không thay đổi mục đích: “Tổng giám đốc Yến, tôi biết anh đang lo lắng cái gì, nhưng tôi xin cam đoan, Tô thị tuyệt đối sẽ không để như xe tuột dây xích.”
“Xin cam đoan?” Yến Nam Qua lạnh lùng liếc cô: “Cô lấy cái gì để cam đoan với tôi? Một công ty với cái vỏ rỗng à?”
“Cho dù trước kia Tô thị thế nào, nhưng hiện tại nó cũng chỉ là một tòa nhà sắp sụp đổ. Bên ngoài ngăn nắp khang trang, bên trong lại tan nát, chỉ cần có người xới đất một chút, nó sẽ sụp ngay.”
Dừng một chút, khóe môi anh nhếch lên cười lạnh lùng: “Đổi lại là cô, cô sẽ chọn một đối tượng như vậy để hợp tác sao?”
Sắc mặt Tô Mật có chút tái đi.
Không thể không thừa nhận, lời anh nói đều là sự thật, nhưng mà...
“Có tôi ở đây, nó sẽ không sụp đổ.”
Giọng nói cô nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy nghiêm túc và kiên định đến lạ: “Tổng giám đốc Yến, tôi chỉ là muốn có một cơ hội, một chỗ dựa để có thể đứng vững.”
“Đây xem như là một cuộc đánh cược, anh là người ngoài cuộc, có thể thờ ơ lạnh nhạt, mà tôi là người trong cuộc, thắng thì tốt rồi, còn thua thì…” Cô cong môi: “Thua không được, cũng không thể để thua được, cho nên bây giờ, tổng giám đốc Yến anh có dám đánh cược không?”
Tô Mật vừa dứt lời, trong xe đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Không một ai nói gì thêm.
Yến Nam Qua hút một điếu thuốc, phả ra làn khói bay vào trong mây mù, anh nheo mắt lại, ánh mắt dừng trên người phụ nữ bên cạnh, giờ phút này, Tô Mật hoàn toàn gợi lên lòng hiếu kỳ của anh.
Một tay mơ trong giới kinh doanh, lại phải chống đỡ thù trong giặc ngoài ở công ty, cuối cùng chính mình bị vùi dập, vẫn ra sức chiến đấu trên thương trường khốc liệt.
Thật ra từ lâu cô đã liều mạng và bước đầu tiên chính là bò lên giường anh.
Nghĩ như vậy, Yến Nam Qua liếc mắt nhìn cửa sổ xe, mỉm cười, có lẽ anh có thể đánh cược.
Nếu thua, anh cũng không có tổn thất gì.
Nếu thắng, vậy thì rất thú vị.
“Sáng ngày mai tới Yến thị một chuyến đi, tôi sẽ chuẩn bị cho cô một bản hợp đồng, nhân tiện giới thiệu cho cô một chút tình hình cụ thể về “Địa Vương”. Đầu tiên, cô phải lập ra cho tôi một bản kế hoạch sắp tới.”
“Nhớ kỹ, cơ hội chỉ có một lần.”
Ánh mắt Tô Mật liền sáng lên, cô quá kích động, kích động đến nỗi không biết nên làm thế nào để giải tỏa, đột nhiên tiến tới bên người Yến Nam Qua, thơm một cái lên mặt anh.
“Moah….”
“Yến Nam Qua, anh đẹp trai quá!”
…
Tại cửa khách sạn, sắc mặt Tô Nguyệt vô cùng khó coi.
Chiếc xe vừa rời đi là của tổng giám đốc Yến, nhưng sao cô ta lại thấy một gương mặt giống như hồ ly tinh Tô Mật ở trong xe vậy? Chẳng lẽ Yến Nam Qua coi trọng Tô Mật?
Không đâu, nhất định là cô ta nhìn lầm rồi.
Bên này, Yến Nam Qua đưa người về chỗ ở, nhìn qua khung cảnh bên ngoài, anh vô thức nhíu mày lại.
“Cô ở chỗ này?”
“Có gì không được sao?” Vừa định xuống xe, nghe vậy liền ngừng động tác lại, cô chống cằm, thâm trầm nói: “Không có nhà nữa, nhà cũ của nhà họ Tô đã bị thế chấp rồi.”
“Dùng nó để trả nợ cho Tô thị?”
Yến Nam Qua không hề kinh ngạc, lúc trước anh có nghe nói Tô Mật phải trả hết nợ trong vòng ba ngày, có thể trả hết số tiền lớn như vậy, trừ công ty ra, thì cũng chỉ còn lại căn nhà cũ đó.
“Đúng vậy.” Tô Mật ảm đạm chớp mắt một cái rồi sau đó liền khôi phục lại ý chí chiến đấu: “Nhưng sẽ có một ngày nào đó tôi chuộc nó về.”
Cô nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, mỉm cười nói: “Nơi này có lẽ anh sẽ không để vào mắt, nhưng nó cách xa trung tâm thành phố xa hoa, đối với tôi mà nói cũng không tồi.”
Nói rồi, cô xuống xe, đang định đi thì quay lại tủm tỉm cười, vẫy tay với người trong xe: “Đúng rồi, tổng giám đốc Yến, ngày hôm qua tôi uống say, có nói những lời không hay lắm, xin lỗi anh nha.”
Là cô thiếu nợ, bán đi căn nhà cũ cũng chính là cô, sao có thể trách người khác được, người ta không giúp cô là sai sao? Nào lại có đạo lý như vậy? Đm, cho rằng mình là mẹ thiên hạ sao!
Giận chó đánh mèo mà thôi, điểm này Tô Mật cũng biết, đương nhiên, cô cũng là người làm sai biết sửa.
Vẻ mặt Yến Nam Qua lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái: “Không phải cô nói mình không nhớ rõ sao?”
“Bây giờ lại nhớ ra rồi, lúc nhớ lúc quên ấy mà, anh thông cảm cho tôi chút đi.”
“Bệnh hay quên?”
“Tùy anh nói sao cũng được, hiện giờ tâm trạng tôi rất tốt, không muốn so đo với anh.” Nói rồi, cô cười tươi, xoay người rời đi.
Trong xe, Yến Nam Qua không khỏi hừ lạnh một tiếng, đúng là miệng lưỡi sắc bén.
Lên tầng mở cửa, Tô Mật đánh giá chỗ ở mới của mình.
Chỗ này là quà sinh nhật bố tặng năm cô mười tám tuổi, bài trí không tệ. Hiện giờ tất cả bất động sản của nhà họ Tô đều đã bị bán đi, có thể giữ lại cái ổ nhỏ này, cô đã thấy đủ rồi, ít nhất cũng không đến nỗi phải lưu lạc đi thuê nhà bên ngoài.
Thím Tôn cũng đi rồi, hiện giờ xem như chỉ có mình cô cô đơn sống ở đây.
Nghĩ như vậy, Tô Mật đột nhiên cười, ngồi xuống sô pha ngả lưng ra sau, yên lặng nhắm mắt lại.
Gần đây, cô thực sự quá mệt mỏi.
“Ring ring…” Tiếng rung điện thoại vang lên.
“Ngôn Hiên, có chuyện gì sao?”
“Tống Thần?” Tô Mật đột nhiên nhíu mày lại: “Nói với anh ta chị không có ở đây.” Nói xong lập tức cắt đứt điện thoại.
Tống Thần về nước?
Tô Mật nheo mắt lại, dần dần nhớ lại chuyện cũ...
*
Ngày hôm sau.
Tám giờ sáng, Tô Mật và Ngôn Hiên đúng giờ đi tới Yến thị, dọc đường không có gì cản trở, cứ thế đi thẳng lên tầng cao nhất rồi được dẫn vào phòng khách.
“Chào cô Tô.” Bạch Thuật mỉm cười đưa hợp đồng đến trước mặt cô: “Đây là hợp đồng tổng giám đốc Yến bảo tôi đưa cho cô, mời cô xem, nếu không có vấn đề gì cô có thể ký.”
Hiệu suất làm việc tốt thật.
Tô Mật thầm nói một câu, nhận lấy tài liệu xem vài lần, lông mày cô dần nhíu lại.
Bên trong hợp đồng, đối với lần hợp tác này, Yến thị nắm quyền chủ đạo tuyệt đối, nếu như Tô thị cảm thấy có điều gì không ổn có thể lập tức đơn phương ngừng hợp tác, hơn nữa còn có một loạt chức danh và phương thức phân chia lợi ích dự án...
Tóm lại, rất khắt khe.
“Điều khoản này cũng quá bá đạo rồi đấy? Tổng giám đốc Yến của mấy người đâu? Tôi muốn gặp anh ta.”
Tô Mật cô tức giận rồi. Được lắm Yến Nam Qua! Vừa mới hôm qua đã đồng ý với cô, vậy mà bây giờ lại gây khó dễ cô, xem cô là khỉ để chơi đùa sao?
Đồ vô lại này!