Chương 6
“Các vị võ lâm đồng đạo. Mọi người đều biết, hôm qua Trí Không đại sư bị tặc nhân hạ độc thủ, may mắn không nguy hiểm đến tính mạng. Trí Không đại sư đức cao vọng trọng lại ôm ấp một lòng từ bi, vì bảo vệ cho sự an toàn của võ lâm đồng đạo, tự hủy võ công để chống lại kịch độc. Thiếu Lâm không hổ là thái sơn bắc đẩu của võ lâm chúng ta. Giờ ta cần phải đề phòng gấp bội, mau chóng chọn ra một tân võ lâm minh chủ, để có thể tìm ra kẻ bại hoại võ lâm, che dấu hành tung của mình vô cùng thâm hậu này, cũng không uổng nỗi khổ tâm của Trí Không đại sư.” Huyền Tịnh sư thái hạ giọng niệm một tiếng A di đà phật, liền tuyên bố ngày tỷ thí thứ hai bắt đầu.
Bên trái thượng tịch, Diệp Tư Ngâm vén rèm lên, Huyền Du Nhiên lập tức đến chào hỏi: “Ân công tử, một đêm không về, chắc là rất vất vả.”
“Vô phương, tại hạ bất tài, không thể giúp gì cho Trí Không đại sư. Cũng không cách nào ngăn cản tặc nhân kia tiếp tục làm ác.” Tiếp tục đeo một gương mặt bình thường, Diệp Tư Ngâm nhẹ giọng nói.
“Hừ, đúng là có tiếng mà không có miếng . Ca ca cần gì phải khách khí với y chứ, nhìn xem y có để mặt ca ca chút nào đâu!” Thanh âm kiêu căng, đúng Huyền Du Cầm đã lâu không thấy. Bị huynh trưởng trừng mắt, lập tức câm miệng, nhưng đôi mắt to tròn kia vẫn trừng trừng nhìn Diệp Tư Ngâm, bĩu môi không phục.
Diệp Tư Ngâm hơi dở khóc dở cười. Y thật sự không nhớ rõ mình đã đắc tội với vị đại tiểu thư này lúc nào. Trên mặt lại một mảnh hờ hững.
Huyền Du Nhiên thấy y sắc mặt nặng nề, trong mắt hiện lên một tia tinh quang.
Trên đài luận võ vẫn đang tiếp tục. Trải qua sự sàng lọc ngày hôm qua, ngày hôm nay người thượng đài là những nhân vật so với những người hôm qua bài danh có chút tiếng tăm hơn. Tỷ như người đang trên lôi đài kia, chính là con trai độc nhất của đương nhiệm Đường môn đương gia, Đường môn Thiếu chủ Đường Húc Ngôn, cùng với tài năng mới của Âu Dương gia — là con trai độc nhất của Âu Dương Lăng đại ca Âu Dương Huyên Huyên, cậu của Diệp Tư Ngâm,
Âu Dương Minh.
Bởi vì trên lôi đài cấm dụng độc, bởi vậy Đường môn Thiếu chủ nổi tiếng dụng độc dần dần rơi xuống thế hạ phong. Âu Dương Minh chiếm thượng phong, lại xuất chiêu không hề lưu tình, tựa hồ muốn đánh cho Đường môn thiếu gia không chết cũng bị thương.
Diệp Tư Ngâm trong lòng loé lên một cảm giác không thoải mái. Xét thái độ của Âu Dương gia năm đó đối với Âu Dương Huyên Huyên, cùng với sau đó lại biết thêm một việc, khiến y đối với Âu Dương gia không có chút hảo cảm nào. Nếu như có thể, y thậm chí muốn giúp thân thể này, cùng mẫu thân của nó, hướng Âu Dương gia đòi lại công đạo.
Suy diễn một hồi, trong đầu Diệp Tư Ngâm lại hiện ra hình ảnh vị phụ thân mới của y, bĩu môi, nhưng đôi mắt tím lại lộ ra mỉm cười. Không biết vì sao, người nọ rõ ràng là một nhân vật quân lâm thiên hạ , nói sao đựơc làm được, lạnh ngạnh như vậy, y vẫn cứ cảm nhận người nọ chắc chắn rất nuông chiều mình. Tựa như đêm qua cũng như sáng nay — tuy rằng sáng nay tỉnh lại trong tức giận nhưng lại khiến y không thể nào không suy nghĩ lại, hiện tại y đã muốn hoàn toàn thanh tỉnh. Một người nam nhân như vậy, cư nhiên chịu tự hạ thấp mình đi dỗ hắn thức dậy. . . . . .
Đang suy nghĩ lung tung, bỗng Huyền Du Cầm bên cạnh phát ra một tiếng hoan hô: “Bổng hay!” Diệp Tư Ngâm nhìn nghiêm túc nhìn lên, thấy trên đài cao thấp đã định. Đường Húc Ngôn rốt cục chiến bại, cánh tay bị kiếm làm bị thương, nhuỗm đỏ tay áo trắng như tuyết, kiếm của Âu Dương Minh vững vàng đặt trên cổ hắn.
Thấy Diệp Tư Ngâm ánh mắt thoáng nghi hoặc nhìn qua, Huyền Du Nhiên mỉm cười nói: “Xá muội cùng Âu Dương công tử đã đính hôn . Võ lâm đại hội một khi chấm dứt liền quá môn
(gả đi). Đến lúc đó còn hy vọng Ân công tử có thể đến dự uống một chén rượu mừng.”
Đính hôn? Diệp Tư Ngâm thoáng kinh ngạc, vẻ mặt lại ôn hòa cười: “Đó là đương nhiên. Chúc mừng, Huyền Trang chủ.”
Huyền Du Cầm một bên cao ngạo liếc Diệp Tư Ngâm một cái, có chút ý khoe khoang. Diệp Tư Ngâm không nói gì, trên đài lại phát sinh dị biến.
Âu Dương Minh thu hồi kiếm, hướng Đường Húc Ngôn sắc mặt tái nhợt ôm quyền hành lễ: “Đường thiếu gia, đa tạ.” Đường Húc Ngôn cũng muốn nói gì đó, nhưng môi khẽ động vài cái, trước mắt tối sầm, ngã xuống đài.
Toàn trường rộ lên.
“Ngôn nhi!” Đường môn lão gia tử Đường Túc rống to, nhảy lên đài xem xét tình huống của ái tử
(con cưng)
, bắt lấy cổ tay Đường Húc Ngôn, ánh mắt sắc bén hỗn loạn, giận dữ lôi đình, bắn về phía Âu Dương Minh: “Hảo một Âu Dương tiểu tử, cư nhiên dám làm trái quy tắc tự tiện hạ độc, dám đùa giỡn trên đầu Đường môn chúng ta!” Thanh âm tức giận đã có vài phần kinh hoảng. Mọi người bắt đầu hướng ánh mắt trách cứ, phẫn hận, hèn mọn về phía Âu Dương Minh.
Âu Dương Minh cũng choáng váng: “Ta. . . . . . Vãn bối không có hạ độc a!” Lo lắng không biết xử lí thế nào, hắn nhìn về phía gia gia, phụ thân của mình tìm kiếm trợ giúp. Âu Dương Lăng trầm ngâm: “Đường chưởng môn, trước tiên nên lo giải độc cho lệnh lang, hồi sau lại phán xét thị phi.”
“Ngươi!” Đường Túc hung hăng quăng cho Âu Dương Lăng một cái liếc mắt, “Nếu có thể giải, lão phu còn đứng đây làm gì! Ta Đường môn lấy độc trứ danh, dựa vào vài thập niên nghiên cứu về độc dược của lão phu, lại chẳng thể nhìn ra Ngôn nhi trúng độc gì! Âu Dương Lăng, bảo con ngươi đưa giải được ra, bằng không, ta, Đường môn thề không bỏ qua!”
“Vãn bối quả thật không hề động chân tay gì cả! Vãn bối có thể ngay tại đây thề trước các võ lâm đồng đạo, việc này tuyệt không liên quan đến vãn bối.” Âu Dương Minh ôm quyền hướng Đường Túc nói, “Huống hồ, ngay cả Đường lão gia tử cũng không biết đó là độc gì, vậy chỉ bằng Âu Dương gia ta có thể xuất ra được sao?” Hắn nói như vậy không phải không có lý, những ánh mắt phẫn hận, khinh bỉ đều giảm đi một ít.
“A di đà phật, y bần ni thấy, tình trạng Đường thiếu gia lúc này không khác gì so với tình trạng của Trí Không đại sư tối qua, hay là. . . . . .” Tiếng nói vừa dứt, Đường Túc mặt không còn chút máu —— hắn đương nhiên biết tối hôm qua Trí Không đại sư gặp chuyện gì. . . . . . Trí Không còn có thể dựa vào một thân nội lực để hóa giải độc trong cơ thể nhằm bảo toàn danh dự của Thiếu Lâm, nhưng hài tử của hắn không thể nào có được nội lực cao như vậy để hóa giải độc tố, chẳng lẽ tự mình đi gϊếŧ hài tử của mình sao!
“Không tồi, chính xác là vậy.” Một thanh âm mềm nhẹ lại mang chút lãnh liệt từ sau lưng mọi người vang lên. Mọi người quay đầu lại, thấy một thiếu niên vận bạch y đang chầm chậm bước đến.
“Ân thí chủ, này. . . . . .” Huyền Tịnh sư thái nhìn Diệp Tư Ngâm sắc mặt trầm trọng, không biết nên nói gì.
“Thật hổ thẹn, tại hạ không thể giải ‘ Tam canh la hưởng ’. Chỉ có một kế, sợ sẽ phải làm phiền Đường chưởng môn tự mình chiếu cố lệnh lang . Nếu không, nơi này hơn một ngàn giang hồ bằng hữu, lại có mấy ai có thể phòng được độc của Đường môn Thiếu chủ đây?” Diệp Tư Ngâm trong giọng nói lộ một tia xin lỗi hướng Đường Túc hành lễ.
Đường Túc nhìn thiếu niên khiêm tốn trước mắt, hơi nheo lại mắt: “Đệ tử của ‘ Thánh thủ độc y ’ Hoa Tiệm Nguyệt? Tôn sư đối với việc này suy nghĩ thế nào?” Đường môn ở võ lâm đại hội lần trước cũng từng bị Miêu Cương dược sư hạ độc, bởi vậy Đường Túc đối với thiếu niên mĩ lệ đường hoàng kia trừ bỏ sự yêu thích đối với hậu bối của đồng đạo, cũng có chút kính sợ.
“Vãn bối đã báo cho gia sư, nhưng đường xá xa xôi, hồi âm của gia sư vẫn chưa đến.” Diệp Tư Ngâm cung kính hành lễ, sau đó từ trong lòng lấy ra một lọ dược đưa cho Đường Túc, “Đây là nhuyễn cân tán do gia sư sở cấp, khi ‘ Tam canh la hưởng ’ phát tác, công lực của Đường thiếu gia có thể phát huy tối đa, huống hồ lại có độc tương trợ, cho Đường thiếu gia ăn dược này, để bảo hộ những người khác cùng là ngăn cản Đường thiếu gia tự tổn thương mình. Dược này chỉ có tác dụng trong hạn định là ba canh giờ, tuy thế cũng sẽ không làm bị thương gân mạch cùng nội lực, Đường chưởng môn xin hãy yên tâm.”
Đường Túc tiếp nhận dược khẽ gật đầu: “Đa tạ. Người đâu, chúng ta quay về khách ***.”
Mọi người nhìn người của Đường môn rời đi lôi đài, Diệp Tư Ngâm xoay người đối mặt Âu Dương Lăng cùng Âu Dương Minh, ánh mắt chuyển lãnh.”Âu Dương đại thiếu gia, tuy nói Âu Dương gia là bách niên thế gia, nhưng. . . . . .”
“Ân công tử, ngươi muốn nói gì cứ việc nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng như thế.” Âu Dương Lăng ngắt ngang lời y, trong mắt hiện lên vẻ khinh miệt.
Diệp Tư Ngâm không lộ cảm xúc, lại chuyển sang Huyền Tịnh sư thái. Thiếu Trí Không đại sư, Huyền Tịnh sẽ là người làm chủ mọi việc.”Huyền Tịnh sư thái, vãn bối nghĩ, trước vẫn là cử người bảo vệ Âu Dương thế gia để phòng ngừa bất trắc.”
Huyền Tịnh sư thái trầm ngâm hồi lâu, tức thì hướng Âu Dương Lăng hành lễ: “Âu Dương thí chủ, bần ni đắc tội .”
“Huyền Tịnh sư thái đây là ý gì? Là muốn nhốt lão phu sao? ! Hôm nay hơn một ngàn võ lâm hào kiệt ở đây, thế nhưng lại cho một tiểu oa nhi ngay cả tên cũng không biết, lai lịch cũng không rõ ràng quyết định sinh tử của chúng ta được sao? !” Thanh âm già nua mạnh mẽ vang lên, từ Âu Dương gia gia chủ, gia gia của Âu Dương Chính phụ thân của Âu Dương Lăng, Âu Dương Chính.
“Âu Dương thí chủ bớt giận, bần ni chỉ nghĩ lời nói của Ân thí chủ có lý. Chỉ bằng uy vọng cùng địa vị của Âu Dương thế gia ở trong chốn võ lâm, bần ni tin tưởng Âu Dương thí chủ cùng lệnh lang là trong sạch, làm vậy chỉ là vì để tránh nghi ngờ mà thôi.” Huyền Tịnh sư thái không nhanh không chậm nói xong, liền phất phất cây phất trần trong tay, lập tức người của Nga Mi cùng Thiếu Lâm liền vậy quanh người của Âu Dương gia.
“Ngươi! Hừ!” Âu Dương Chính tức đến nói không ra lời, vung tay áo, giận dữ rời đi.
“Phát sinh việc này, hôm nay luận võ dừng ở đây, ngày mai luận võ tạm thời đình chỉ để bàn đại kế.” Huyền Tịnh sư thái niệm nhỏ một câu A di đà phật cũng dẫn người rời đi.
Trong võ lâm nhân sỹ, có người xoay xoay thanh chiết phiến trong tay, khóe miệng lộ một nụ cười, việc mình muốn đã làm được.
Hết chính văn đệ lục chương