Chương 1

Trước mặt, một căn biệt thự không quá đỗi sa hoa, nhưng lại mang trên mình một sự thần bí, thôi thúc người ta muốn khám phá nhưng lại phải dè chừng bởi sự u ám tỏa ra từ đó.

Phía trong ấy, một sự áp bức đến nỗi nghẹt thở đang bao trùm lấy toàn bộ mọi thứ, từ sự vật đến cả con người.

Phong Vũ ngồi vắt chéo chân, hai tay thong thả để phía thân trước, hệt như một vị vương giả. Ánh mắt anh nhắm hờ, thế nhưng sự tức giận trong anh không một ai là không nhận ra.

"Lão đại! chúng ta tiếp theo sẽ làm gì?" Tạ Thiên - Người đứng bên cạnh, cũng chính là người thân cận, được anh tín nhiệm lên tiếng.

Phong Vũ không trả lời ngay, chỉ day day thái dương sau đó mới nhàn nhạt lên tiếng.

"Gϊếŧ Toàn Bộ!" Ba tiếng ấy Phong Vũ phát ra một cách vô cùng bình thản, tưởng chừng như là bứt một ngọn cỏ.

Tạ Thiên nhận được mệnh lệnh lập tức hành động, không một phút chậm trễ, không một thắc mắc, không một câu hỏi. Dường như tất cả chỉ là một công việc quá đỗi bình thường.

Ngay sau đó Phong Vũ cũng đứng dậy nhanh chân bước lên phòng. Anh cởi bỏ bộ âu phục và khoác lên mình một bộ đồ đen gọn gàng, rất thuận tiện cho việc hành động.

Một khẩu súng được lấy từ một căn hầm phía sau bức tường trong phòng. Đó chính loại mới nhất, do chính tay anh chế tạo và chỉ có duy nhất một cái trên thế giới.

Độ bắn chuẩn xác, tốc độ vượt bậc, âm thanh nhỏ như không, băng đạn chứa đến hơn 20 viên đạn và đặc biệt rất nhỏ gọn và nhẹ, phù hợp cho cả con gái.

Tuy nhiên, nhìn ngắm một hồi anh lại cất ngược nó vào trong căn hầm.

Bước ra khỏi căn hầm, anh lấy đại một khẩu súng thường khác bỏ vào túi bên hông, anh không bước xuống nhà và nhảy ngay ra từ cửa sổ, nhảy xuống từ tầng 2 của căn nhà mà đối với Phong Vũ giống như bước xuống một bậc cầu thang.

Bên dưới đã có sẵn Tạ Thiên đứng ở cửa xe chờ sẵn. Phong Vũ cực kỳ hài lòng về anh.

Tuy Phong Vũ không nói sẽ tham gia vào trận chiến thế nhưng với quãng thời gian và Tạ Thiên ở bên cạnh Phong Vũ cùng với tính cách của anh, Tạ Thiên hoàn toàn có khả dự đoán được anh sẽ xuất hiện.

"Xuất phát"

"Rõ! Tất cả đang trên đường đến nơi đã sắp xếp sẵn, chúng ta sẽ đuổi theo họ."

Cả Tạ Thiên và Phong Vũ đều khẩn trương lên xe, chiếc xe phóng nhanh như một cơn gió.

Ngôi biệt thự lại trở về với vẻ yên tĩnh, trầm ổn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

* * *

"Đoàng...đoàng...đoàng..."

Hàng loạt âm thanh nhốn nháo, lộn xộn hòa lẫn tiếng kêu la thất thanh.

Một trận chiến đẫm máu đang diễn ra vô cùng ác liệt, thế nhưng Phong Vũ ở một góc nào đó lại như đang thưởng thức chiến trường đầy hấp dẫn này.

Hai băng đảng mạnh nhất thế giới ngầm đang giao chiến ác liệt, không một bên nào nhường bên nào, thế trận không hề nghiêng về một bên nào.

Phong Vũ có cảm giác có gì đó không ổn, vũ khí mà đối phương sử dụng rất khác, đó không phải vũ khí của bọn chúng.

Quan sát thêm mấy giây, ánh mắt ánh anh trở nên đυ.c ngầu.

"Tạ Thiên, cho rút lui. Bọn chúng có đồng minh, người của chúng ta mang theo không đủ."

Tạ Thiên đang chiến đấu ở một góc không xa nghe được mệnh lệnh từ anh cũng không khỏi bực tức, chúng thật khó nhằn. Nhanh chóng ra lệnh rút quân.

Phong Vũ cũng đang chuẩn bị rút đi thì bất ngờ phía l*иg ngực nhói đau, một dòng máu đang rỉ ra. Bàn tay anh vô thức đặt lên vết thương, rất may không trúng tim. Anh cười khẩy nhìn về nóc nhà cách đó một khoảng, tặng cho tên sát thủ một ánh mắt chết chóc.

Một viên đạn với anh không là gì, bởi vì tình hình đang trở nên bất lợi về phía bên Phong Vũ nên anh không quan tâm đến vết thương cũng như tên sát thủ, nhanh chóng trở về xe.

Thế nhưng đi được vài bước thì l*иg ngực anh nổi một cảm giác vô cùng khó chịu, nó đau đến mức khiến anh bất giác nhíu mày.

"Trong đạn có độc!" Phong Vũ lẩm nhẩm một mình.

Đang định liên lạc với bên Tạ Thiên thì anh lại bị một đám người bịt mặt tập kích. Nếu như là bình thường anh sẽ thản nhiên để trúng nhào lên một loạt.

Tuy nhiên anh đang bị trúng độc, chất độc này không quá mạnh, nhưng nó đã rút đi gần một nửa sức mạnh của anh.

Phong Vũ không có ý muốn chiến đấu, phía trước đã bị chặn anh chỉ có thể bỏ chạy theo một hướng khác.

Đám người phía sau đuổi theo Phong Vũ một cách sát sao, liên tục nổ súng vào anh, anh cũng đáp trả lại chúng nhưng đạn của bọn chúng thì nhiều còn anh lại không tỉnh táo nên vô tình bị trúng thêm hai phát đạn vào bả vai và cánh tay trái.

Phong Vũ thấy một khu rừng phía trước liền nhanh chóng chạy vào. Khu rừng rậm rạp rất thuận lợi cho anh lẩn trốn. Anh ném khẩu súng về một hướng ngược lại với mình nhằm đánh lạc hướng đám người kia.

Quả nhiên âm thanh cùng trời tối đã khiến đám người mặc đồ đen kia không có khả năng phân biệt nữa. Anh đã thành công lừa bọn chúng.

Phong Vũ tìm một gốc cây to ngồi dựa vào, chất độc vẫn đang phát tác mà anh vẫn không thể liên lạc với người của mình.

Định thần khoảng mấy phút, anh đứng dậy tiến ra ngoài khu rừng, thận trọng bước đi hướng về phía con đường trước mặt, lê từng bước chân nặng nề tiến về phía trước. Nhưng đi đến bên đường thì sức lực anh không còn đủ, trước lúc tầm mắt không còn thấy được gì thì một thân hình nhỏ nhắn chạy đến ôm lấy anh.

Bên tai anh văng vẳng những âm thanh mơ hồ.

"Này anh ơi, anh bị sao vậy. Khắp...khắp người anh toàn là máu thôi. Này...này anh ơi...!"

Trần Giai Ý đang lững thững đi trên đường thì bắt gặp anh đang đi từ phía khu đi ra.

Thân con gái một mình đi trong đêm tối trên một con đường vắng người mà lại thấy một người đàn ông khiến cô không khỏi cảm giác lo sợ.

Thế nhưng đang định quay lưng đi ngược lại thì thấy người đàn ông ấy dần ngã ra đường.

Không cần biết người ấy thế nào nhưng thấy người bị ngã giữa đường tất nhiên phải ra giúp. Mẹ đã từng dạy cô như thế.

Người đàn ông máu đầy người, bị thương rất nặng nhưng ở đây lại vắng tanh, điện thoại cũng không mang bên người. Trần Giai Ý cũng không biết phải kêu cứu thế nào.

Trần Giai Ý dìu anh ra phía cây cột ở đối diện, trong lúc bước ra khỏi khu rừng thì có một vật gì đó cứa vào đầu gối của cô khiến nó chảy ra một ít máu, nhưng Giai Ý không để tâm.

Chợt cô nhớ đến cách cầm máu bằng vải khi được học ở trường. Nhưng xung quanh không có bất kỳ thứ gì giống như một miếng vải.

Một ý nghĩ bất ngờ lóe lên trong cô, Trần Giai Ý liền nhanh tay cởi chiếc áo sơ mi của mình ra, dùng nó để cuốn quanh vết thương. Mạng người là quan trọng. Cô vẫn còn một chiếc áo ống bên ngoài nữa nên cũng không có vấn đề gì.

Phong Vũ đang dần lấy lại một tý ý thức, chất độc trong anh dường như đang dừng phân tán, nhưng cũng cần phải nhanh chóng gặp lại đám người Tạ Thiên.

Mở mắt ra thì một khuân mặt nhỏ nhắn của một cô gái xuất hiện.

"Cô...cô là..?"

"Anh đừng cử động, tôi đã cầm máu giúp anh rồi, anh đứng dậy được không? Tôi dìu anh đi tìm người giúp anh!"

Phong Vũ đang định nói gì đó thì có một luồng âm thanh dồn dập lao đến. Thì ra là phía người Tạ Thiên đang tìm anh.

"Lão đại! Anh không sao chứ? Chúng ta đến bệnh viện!"

Tạ Thiên nhanh chóng tiến đến dìu anh cùng một đám thuộc hạ khác. Đi được một vài bước Phong Vũ liền nói "Tạ Thiên, đầu gối cô gái kia, đưa cô ấy..."

Tạ Thiên nhanh chóng hiểu ý anh "Em biết rồi, anh đến bệnh viện trước, em sẽ chăm sóc cô ấy."

Tạ Thiên đã thấy Trần Giai Ý ở bên cạnh Phong Vũ lúc nãy nhưng anh đang định sau khi đưa lão đại lên xe sẽ quay lại cảm ơn cô sau. Nhưng có vẻ cô ấy cũng cần đến bệnh viện.

"Chào cô, cảm ơn cô đã cứu ông chủ của chúng tôi, mời cô theo tôi đến bệnh viện để kiểm tra mọi thứ có vấn đề gì không."

Trần Giai Ý ngay lập tức xua tay "A, không cần phải như vậy đâu, thấy người bị thương đương nhiên phải cứu rồi, với lại tôi cũng không bị sao hết cả, anh không cần lo cho tôi đâu. Tôi thấy người lúc nãy bị thương nặng lắm, anh nên đến bệnh viện với người đó thì hơn."

Tạ Thiên tinh mắt nhìn một lượt người Giai Ý từ trên xuống dưới, vết thương ở đầu gối của Giai Ý đã lọt vào tầm mắt của anh.

Trần Giai Ý thấy người đàn ông đang nhìn đầu gối mình chằm chằm mới nhìn xuống.

Cô trợn mắt lên, một dòng máu chảy dài từ đầu gối đến tận mắt cá chân. Vậy mà từ nãy đến giờ cô không hề để ý.

"Cô thấy đấy, chân cô bị chảy máu rồi. Nên đến bệnh viện để bác sĩ sát trùng vết thương. "

"Tôi..tôi thấy không sao, chỉ cần về nhà tự sơ cứu là được, không...không cần phải phiền phức vậy đâu" Trần Giai Ý cảm thấy họ đang làm quá vết thương của cô nên một mực từ chối.

Tạ Thiên không từ bỏ, người mà lão đại đặc biệt căn dặn tuyệt đối không lơ là.

"Cô là ân nhân của chúng tôi, cô cứ coi như đây là chúng tôi đang trả ơn đi, không phiền một chút nào cả."

Giai Ý thấy thành ý từ trong câu nói của anh nên cũng không từ chối nữa, lẳng lặng theo anh lên một chiếc xe còn lại ở phía không xa.

Trên đường đi, Giai Ý nhìn vết thương ở đầu gối, có chút đau, cô là người chịu đau không giỏi, nếu như ở đây không có người có lẽ cô đã khóc thút thít rồi.

Tạ Thiên ngồi ghế lái phụ, anh đang nghe điện thoại, có vẻ rất nghiêm trọng. Chân mày anh nhăn lại, sau khi kết thúc cuộc gọi anh liền ra lệnh cho người lái tăng tốc độ.