Chương 16: Bạch Ngọc Hổ

Ba trăm năm trước trung nguyên xuất hiện hai tuyệt thế cao thủ là Đao Thần và Kiếm Tiên, bọn họ tại thiên hạ Võ Lâm Đại Hội đánh bại tất cả đối thủ trở thành thiên hạ đệ nhất đao và đệ nhất kiếm.

Đao Thần sau đó sáng lập ra Bá Đao Sơn Trang còn Kiếm Tiên lập ra Danh Kiếm Sơn Trang, hai môn phái này cùng được xếp vào Thất đại môn phái nhưng trong năm mươi năm trở lại Bá Đao Sơn Trang không có truyền nhân nào xuất sắc kết quả dần dần lụn bại, không còn nằm trong Thất đại môn phái nữa còn Danh Kiếm Sơn Trang sau khi rèn được hai thanh tuyệt thế bảo kiếm Thiên Thượng, Vân Gian thì danh tiếng trên giang hồ càng lớn hơn nữa.

Chính vì vậy mà Bá Đao Sơn Trang và Danh Kiếm Sơn Trang từ hảo hữu trở thành thù địch khó giải.

Bá Đao Sơn Trang, canh ba.

Bá Đao Đường, trước bệ thờ bài vị tổ tiên Bá Đao Sơn Trang hương khói nghi ngút có một thanh niên đang quỳ.

Thanh niên này anh tuấn hùng vĩ, tuy đang quỳ vẫn toả ra bá khí kinh người, chàng chính là Bạch Ngọc Hổ, đệ tử xuất sắc nhất hiện tại của Bá Đao Sơn Trang.

Đứng sau lưng chàng là Hàn Đống, trang chủ Bá Đao Sơn Trang. Ông là một trung niên ngũ tuần, ba chòm râu dài, bề ngoài không khác gì người bệnh nhưng hai mắt vẫn lấp lánh tinh quang. Ông hỏi:

“Bạch Ngọc Hổ, con là đệ tử xuất sắc nhất của sơn trang chúng ta trong vòng năm mươi năm nay cũng là hy vọng cuối cùng của sơn trang. Lần này ta cho con xuống núi con biết nhiệm vụ của con là gì không?”

Bạch Ngọc Hổ cau mày, quát lớn, tiếng quát của chàng ta như long ngâm hổ tiếu:

“Đánh bại Danh Kiếm! Phục hưng Bá Đao Sơn Trang!”

Danh Kiếm không phải là tên gọi cũng không phải biệt hiệu mà là danh hiệu truyền từ đời này sang đời khác của Danh Kiếm Sơn Trang, kiếm thủ mạnh nhất Danh Kiếm Sơn Trang sẽ được trao danh hiệu này, Danh Kiếm hiện tại là “Xuân Phong Kiếm” Mộ Xuân Hàn.

Hàn Đống mỉm cười:

“Đúng vậy! Đao pháp của con tuy đã thành thục nhưng lại thiếu kinh nghiệm thực chiến, Bá Đao Thất Thức thông qua chiến đấu mà mạnh lên, dùng chiến đấu để đột phá. Con bây giờ so với Danh Kiếm Mộ Xuân Hàn vẫn còn một khoảng cách, ta hy vọng con gia nhập giang hồ, cọ xát trau dồi kinh nghiệm thực chiến. Mục tiêu ban đầu là đánh bại đệ tử của Mộ Xuân Hàn, một trong Thập Kiệt “Đào Hoa Tiếu Đông Phong” Tống Nghênh Phong!”

Bạch Ngọc Hổ cung kính chắp tay:

“Đồ nhi xin ghi nhớ lời dạy của sư phụ!”

Hàn Đống mỉm cười, Bạch Ngọc Hổ vốn là một cô nhi được ông đem về nuôi nấng lúc năm tuổi, ông không nghĩ là thằng nhóc mà ông cho là không có tư chất võ học lại có duyên với đao đến kỳ lạ.

Vũ khố Bá Đao Sơn Trang là nơi cất giữ gần như tất cả thanh đao nổi danh của các vị tiền bối của sơn trang để lại, hôm đó Hàn Đống giao cho Bạch Ngọc Hổ nhiệm vụ lau chùi vũ khí trong vũ khố, sau khi giải quyết xong mọi chuyện trong sơn trang ông bèn đến xem nghĩa tử của mình có siêng năng hay không thì ông phát hiện một việc chấn kinh.

Toàn bộ ba trăm năm mươi tám thanh đao của vũ khố đang đồng loạt reo lên rồi rời khỏi vỏ phóng đến cắm xuống xung quanh Bạch Ngọc Hổ, mỗi thanh đao đều phong mang tận lộ, khí thế như thiên quân vạn mã. Bạch Ngọc Hổ bình thường u ám lúc này hai mắt xạ ra quang hoa bức người, cậu bé bảy tuổi đứng giữa rừng đao như bậc quân vương chưởng quản tất thảy mọi thứ.

Ba trăm năm mươi tám thanh đao, mỗi thanh đao đều có lai lịch hiển hách nhưng Bạch Ngọc Hổ chỉ chú ý đến một thanh đao, một thanh đao rỉ sét.

Thanh đao này bề ngoài bình thường không có gì đặc biệt, chuôi đao và vỏ đao đều đã rỉ sét. Thanh đao vô danh này được một vị tiền bối là Tứ Bất Đao đem về vũ khố cách đây gần năm mươi năm, đến nay vẫn chưa có ai dùng tới.

Bạch Ngọc Hổ vừa chạm vào cán đao.

Kim quang chói lọi đột nhiên bùng lên, trong vũ khố như xuất hiện một mặt trời rực rỡ, Hàn Đống đứng ngoài nhìn trộm cũng không thể mở mắt nổi.

Kim quang vừa hiện, một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên.

Kim quang thu lại, hoá thành một quang trụ phóng thẳng lên nóc võ khố, xuyên thủng ngói xông lên tận trời, phá mây bắn ra ngoài thiên ngoại rộng lớn.

“Rồng... là rồng...”

Hàn Đống chấn động đến mức ngã ra đất, ông không thể tin nổi những gì mình vừa chứng kiến.

Đao cắm xung quanh Bạch Ngọc Hổ không phải chào đón cậu hay gì mà là đang cúi đầu trước cậu.

Sư phụ Hàn Đống từng nói: “Thiên hạ đệ nhất đao là có thể đao nhân hợp nhất, lấy vô đao thắng hữu đao nhưng vô địch đích đao lại khiến tất cả đao trong thiên hạ phải cúi đầu xưng thần, ấy chính là đao vương!”

Theo truyền thuyết đao vương cứ một ngàn năm sẽ giáng lâm nhân thế nhưng đã năm ngàn năm nay chỉ có kiếm hoàng chứ chưa xuất hiện đao vương nên người ta nghĩ đao vương chẳng qua chỉ là lời đồn đại.

Tân đao vương hôm nay chính thức đản sinh! Bá Đao Sơn Trang có hy vọng rồi!

Trong thiên hạ ngoại trừ kiếm hoàng ai dám tranh phong với đao vương?

***

“Ngọc Hổ, thượng lộ bình an!”

“Sư phụ, bảo trọng!”

***

Ngọc Hổ, chuyến đi này ta biết con chắc chắn sẽ gặp nhiều trắc trở. Sư phụ chỉ mong con đại công cáo thành, trở về bên sư phụ và mọi người.

***

Một thanh đao chuẩn bị dấy lên một màn gió tanh mưa máu trên giang hồ sắp sửa ra khỏi vỏ.

Đao xuất vỏ, thiên hạ cúi đầu!

***

Bạch Ngọc Hổ xuống núi điều đầu tiên là phải tạo dựng tên tuổi khi đó mới đủ tư cách thách đấu Danh Kiếm, dẫu sao so với Danh Kiếm chàng vẫn là hậu bối.

Cách đơn giản nhất để có danh tiếng trong giang hồ chính là đánh bại những cao thủ đã có tiếng tăm trên giang hồ, người đầu tiên chàng muốn khiêu chiến chính là đệ tử chân truyền của Danh Kiếm, Tống Nghênh Phong.

Nếu Thanh Vân Bảng tề danh các cao thủ đứng đầu bạch đạo thì Thập Kiệt lại là danh sách các cao thủ lớp thiếu niên xuất sắc nhất bạch đạo. Nghe nói đứng đầu Thập Kiệt là Quân Dao của Tiên Môn, kiếm pháp của nàng ta tuyệt đỉnh thậm chí giang hồ đồn đại nàng thừa sức tề danh Thanh Vân Bảng nhưng có lẽ tuổi đời còn quá trẻ, Bạch Ngọc Hổ cũng muốn một dịp nào đó lãnh giáo kiếm pháp của nàng.

Tống Kiệt xếp thứ sáu trong Thập Kiệt, thực lực cũng không đơn giản nhưng Bạch Ngọc Hổ cực kỳ tự tin vào Bá Đao Thất Thức của mình.

Bạch Ngọc Hổ sau một ngày đường đã đến thị trấn Cao Lão Trang, nơi đây rất nổi tiếng thịt lợn, người ta nói nếu thích ăn thịt lợn mà chưa ăn thịt lợn của Cao Lão Trang thì chưa đủ tư cách nói thích ăn thịt lợn. Chàng bước vào tửu điếm nổi tiếng nhất thị trấn, Trư Lão Quán gọi một món lợn hấp hành, muốn điều tra Tống Kiệt cũng như nắm bắt tin tức giang hồ thì những nơi đông người như thế này là tốt nhất.

Trong thời gian chờ đợi tiểu nhị Bạch Ngọc Hổ liếc mắt quan sát xung quanh, Trư Lão Quán có tất cả hai tầng, chàng đang ở tầng một, tầng này có tổng cộng mười bàn, cả mười bàn đều có người ngồi, tất cả khoảng năm mươi người, vô cùng nhiệt náo.

Ở đây có đủ loại người, thường dân, nông dân, thương nhân, phú hào, cái bang, võ lâm nhân sĩ, trong đó chàng chú ý nhất là ba nhóm người, chàng ngồi ở bàn góc, ba nhóm kia một nhóm ba người ở giữa, nhóm thứ hai chỉ có một người ngồi cạnh bàn nhóm thứ nhất còn nhóm cuối cùng tám chín người ở góc đối diện với chàng.

Nhóm ba người hai nam một nữ, nam nhân đầu tiên vận hoàng y, tuấn tú cao lớn, trạc hai mươi lăm tuổi nhưng mắt xạ ra quang mang xem ra còn trẻ đã là cao thủ nhất đẳng. Nam nhân thứ hai mặc thanh y, thấp hơn nam nhân kia một cái đầu, bộ dạng ngây thơ còn nữ nhân khoác lam y là một mỹ nữ xinh đẹp, nhan sắc này có thể so sánh với Hàn Tuyết Nhi, thiên kim của Hàn Đống và cũng là hoa khôi của Bá Đao Sơn Trang. Hai người này công lực không bằng hoàng y nam tử nhưng cũng không phải hạng tầm thường, có lẽ là đệ tử của môn phái danh tiếng.

Trên bàn của bọn họ đặt ba vật được quấn vải kín mít, xét theo hình dáng có lẽ là kiếm, ngoài ra bên cạnh thanh y nam tử còn có một chiếc hộp cao khoảng một trượng rộng nửa trượng.

Trong đầu Bạch Ngọc Hổ liền nghĩ ngay đến một môn phái.

Nhưng không hiểu tại sao khi nhìn thấy hoàng y nam tử cảm giác khó chịu tràn ngập l*иg ngực Bạch Ngọc Hổ. Chết tiệt!

Nhóm thứ hai là một cô nương mang nón trúc có mạn che mặt cùng màu với trường bào của nàng, tử sắc. Tuy không nhìn rõ khuôn mặt nhưng dựa vào vóc dáng cũng có thể đoán được nàng ta là một mỹ nhân, trên bàn nàng đặt một thanh trường kiếm, Bạch Ngọc Hổ là đại hành gia về đao kiếm, lướt qua cũng có thể nhận ra đây là bảo kiếm hiếm có, thân phận nàng ta tuyệt đối không đơn giản.

Bạch Ngọc Hổ dời mắt sang nhóm thứ ba, nhóm này có tám người đều mang mũ rơm sa che mặt, toàn thân vận hắc y, thập phần thần bí. Xét theo hình dáng bên ngoài có lẽ nhóm này sáu nam hai nữ, trên người đều mang theo binh khí, thần thần bí bí chắc chắn có vấn đề.

Tuy tám hắc y nhân này đã thu liễm tinh khí thần nhưng dựa vào cảm ứng của Bạch Ngọc Hổ thì họ đều là cao thủ nhất đẳng, ngay cả chàng cũng không dám chắc cùng lúc đối phó được cả tám người.

Tại sao các cao thủ này lại xuất hiện ở đây? Không lẽ sắp có chuyện gì xảy ra? Bạch Ngọc Hổ còn đang chìm trong suy nghĩ thì tiểu nhị bưng thức ăn lên, chàng bèn dẹp hết suy nghĩ sang một bên tập trung vào món ăn, có thực mới vực được đạo.

Bạch Ngọc Hổ vừa ăn được vài miếng thì ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào, một đám đại hán năm người hông đeo đao kiếm bước vào quán, sau khi quét mắt xung quanh một lượt thì năm đại hán bước đến bàn của tử y nữ tử, đại hán cao lớn nhất trong bảy người có vẻ là thủ lĩnh đạp một chân lên ghế đối diện với tử y nữ tử, hắn ngông nghênh hỏi:

“Cô nương, bàn này vẫn còn trống phải không?”

Bạch Ngọc Hổ nhếch méch, đám người này rõ ràng là muốn gây sự nhưng chàng không muốn anh hùng cứu mỹ nhân, một phần vì chàng muốn xem bản lãnh tử y nữ tử đến đâu hơn nữa với bản lãnh của nàng ta cần gì ai cứu? Dù nàng ta không có bản lãnh cũng đâu tới lượt chàng làm anh hùng?

Những người khác trông thấy năm gã này bặm trợn hung dữ cũng không dám lên tiếng, chỉ mong bọn chúng không nhắm đến mình.

Hoàng y nam tử vẫn thản nhiên trò chuyện cùng hai người kia nhưng ánh mắt rõ ràng đã chuyển sang chú ý tử y nữ tử. Tám hắc y nhân cũng thản nhiên ăn uống, hoàn toàn không quan tâm bất cứ điều gì xảy ra xung quanh.

Tử y nữ tử không hề lo sợ, nàng bình tĩnh trả lời đại hán cầm đao, giọng nàng ngọt lịm truyền đến tai mọi người:

“Bàn này vẫn còn trống, huynh đài có thể ngồi.”

Năm người kia nhìn nhau rồi bật cười, trong tửu điếm chỉ vang lên tiếng cười của năm người họ. Đại hán cầm đao nói lớn:

“Nhưng bọn ta có tới bảy người xem ra mấy cái ghế này không đủ rồi vậy nên tiểu oa nhi ngươi mau cút ra chỗ khác cho bổn đại gia ngồi!”

Tử y nữ tử còn chưa đáp trả thì hoàng y nam tử đã đứng lên, chàng ta không hề đếm xỉa đến năm đại hán, nhẹ nhàng nói với tử y nữ tử:

“Nếu cô nương không chê thì có thể sang ngồi cùng với chúng tôi, bàn chúng tôi vẫn còn chỗ trống!”

Đại hán cầm đao cảm giác mình bị khinh thường vô cùng tức giận, gầm lên:

“Tiểu tử muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Mau xưng tên báo danh! Ta là Hoàng Hổ Điền Chính Quốc, thủ lĩnh của Thanh Khê Ngũ Hổ! Tuyệt không gϊếŧ kẻ vô danh!”

Hoàng Hổ Điền Chính Quốc không phải là tên tuổi nổi danh trên giang hồ, Thanh Khê Ngũ Hổ cũng vậy nhưng đối với làng Thanh Khê và Cao Lão Trang thì chúng khá có tiếng tăm. Tuy không phải phường thảo khấu đạo tặc nhưng thường ỷ lớn hϊếp yếu, gây chuyện sinh sự, người dân không muốn dây dưa đến chúng còn quan phủ cũng không muốn quản.

Lam y nữ tử và thanh y nam tử lộ vẻ khinh thường, hoàng y nam tử vẫn ôn nhu nói:

“Thì ra là Điền huynh, nghe danh đã lâu, thất lễ rồi! Tại hạ là Tống Nghênh Phong của Danh Kiếm Sơn Trang còn đây là sư muội Hứa Doanh Doanh và sư đệ Sở Trí Tu của tại hạ!”

Toàn trường được một phen chấn động, người chấn động nhất chính là Bạch Ngọc Hổ.

Đúng là đạp nát giày sắt tìm không ra.

Người vẫn bình tĩnh trong tửu điếm chỉ có tử y nữ tử và tám hắc y nhân còn những người khác nhao nhao lên, ai lại không biết danh tiếng của Danh Kiếm Sơn Trang? Hơn nữa Tống Nghênh Phong chính là đệ tử chân truyền của Danh Kiếm Mộ Xuân Hàn. Hứa Doanh Doanh và Sở Trí Tu là đệ tử của chưởng môn Danh Kiếm Sơn Trang, tuy không nổi tiếng bằng Tống Nghênh Phong nhưng là thế hệ trẻ thực lực nhất của Danh Kiếm Sơn Trang.

Điền Chính Quốc nghe hai chữ Tống Nghênh Phong đã sợ vỡ mật vội vàng xuống nước:

“Hà hà thì ra là Tống thiếu hiệp! Thất lễ! Thất lễ! Chỗ này ta không ngồi nữa, bọn ta có chuyện bên người phải đi ngay, hậu hội hữu kỳ! Hậu hội hữu kỳ!”

Thanh Khê Ngũ Hổ vội vàng lục đυ.c kéo nhau bỏ đi, Tống Nghênh Phong cũng không làm khó, chàng nhẹ nhàng ngồi xuống, tử y nữ tử gật đầu với chàng ta biểu thị ý cảm kích, chàng cũng mỉm cười đáp lại.

“Thì ra là Đào Hoa Tiếu Đông Phong Tống Nghênh Phong huynh, nghe danh đã lâu. Cửu ngưỡng! Cửu ngưỡng!”

Người lên tiếng chính là Bạch Ngọc Hổ. Bạch Ngọc Hổ tuấn tú khôi ngô, cơ thể hùng vỹ lúc này lại phát ra bá khí nhϊếp người khiến toàn bộ sự chú ý đều dồn về phía chàng. Tống Nghênh Phong âm thầm đánh giá thực lực thiếu niên đang đứng trước mặt mình, chàng ta cũng vòng tay:

“Các hạ quá khen tại hạ không dám nhận. Không biết cao danh quý tính của các hạ?”

Khách sáo đã đủ, Bạch Ngọc Hổ dõng dạc nói:

“Ta là Bạch Ngọc Hổ của Bá Đao Sơn Trang, hôm nay đến đây là muốn thách đấu với đồ đệ của Danh Kiếm chính là Tống huynh!”