Đường Tấn chỉ biết chính mình khổ tâm, nhưng không biết Trầm Đông Quân vừa ra cửa Ỷ trúc hiên, sắc mặt lập tức liền đông lạnh như tháng chạp hàn băng, khiến Tiểu Lộc Tử nhìn thấy cả người đều rùng mình, trong lòng thầm tru tréo gọi lão thiên gia, ai lại dám đắc tội lão gia, sau khi Đường tiên sinh đến, đã lâu lão gia không lộ ra bộ dáng có thể hù chết người này.
"Tiểu Lộc Tử!"
"Vâng, lão gia phân phó!" Tiểu Lộc Tử nhanh nhẹn đáp. Má ơi, ngay cả giọng nói cũng y chang băng tản a...
"Đi điều tra xem mấy ngày nay ai đến Ỷ trúc hiên, làm gì, nói gì, tất cả đều phải tra cho rõ, một chữ cũng không được bỏ sót rồi báo lại với ta."
"Vâng, tiểu nhân, tiểu nhân lập tức đi điều tra ngay!"
Tiểu Lộc Tử vội quay đi, ba bước đã chạy hết hai bước, ngay cả việc dìu Trầm Đông Quân về Nhân kì đường cũng quên.
Trầm Đông Quân cũng không để tâm việc không có người dìu về, đường từ Ỷ trúc hiên đến Nhân kì đường hắn hoàn toàn quen thuộc, bất quá, lúc này tâm phiền ý loạn, ngay cả con đường vốn thân quen cũng đi nhầm, bước được vài bước đầu đã đυ.ng trúng cành cây, trán sưng thành một khối to, đau và tê buốt, nhưng nỗi đau ấy cũng không bằng nỗi đau cùng sự khó chịu trong lòng hắn lúc này.
Lần đầu tiên thích một người nhiều đến thế, lần đầu tiên tìm mọi cách che chở cho ai đó, lần đầu tiên như thế thật cẩn trọng, muốn tới gần, lại e làm người đó sợ, nhưng vẫn không kìm lòng được, muốn níu giữ, cuối cùng, đổi lấy kết cục như thế này. Y muốn đi, không có lý do gì, nói đi là đi, chuyện này khiến Trầm Đông Quân lần đầu tiên nếm được tư vị đau lòng.
Hắn biết tích cách Đường Tấn rất nhu hoà, bình thường ít vì bản thân mà quyết định, nhưng một khi đã có chủ ý, thì phải hạ quyết tâm, một chút cũng không chịu sửa đổi, hắn không muốn bắt ép Đường Tấn, nên đành phải dùng kế hoãn binh.
Đường Tấn sẽ không vô duyên vô cớ muốn đi, y ở quê nhà sớm đã không còn quen biết ai, nhà cửa cũng không có, hồi hương, hừ, phụ tử y ăn cái gì, nghỉ ngơi ở đâu? Cái gọi là mong muốn hồi hương, rõ ràng là lấy cớ, nguyên nhân thực sự là gì?
Trầm Đông Quân càng nghĩ, càng thấy mờ mịt, chẳng lẽ hôm qua ở đình nghỉ mát, tình yêu của hắn biểu lộ quá mức? Không, không phải, nếu là như thế, Đường Tấn chỉ sợ lúc ấy đã hoảng loạn từ chối, không có khả năng chịu đựng cho tới hôm nay......
Chuyện gì đã xảy ra? Trong đêm hôm ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trầm Đông Quân lòng rối bời, cái gì cũng không rõ ràng, ruột gan như bị dày xéo, trán lại đau, nhiều năm lệ khí cứ như thế lan toả ra bên ngoài, y oán hận vung tay đánh mạnh vào thân cây.
Tiểu Lộc Tử làm việc hiệu suất rất cao, trời vừa tối, liền đem sự tình trong những ngày gần đây ai đã đến Ỷ trúc hiên, làm gì, nói gì đều kể lại thập phần rõ ràng rành mạch.
Kỳ thật Ỷ trúc hiên nguyên bản là nơi để Trầm Đông Quân thanh tĩnh, vốn không người nào dám tùy tiện ra vào, hiện giờ tuy rằng có Đường Tấn trụ, trừ bỏ đám nhóc chạy đến để học bài nghe giảng cũng chỉ có một vài nha hoàn đưa cơm, quét tước tiến tiến xuất xuất, muốn điều tra là chuyện vô cùng dễ dàng, sở dĩ kéo dài đến tối, hoàn toàn là vì câu nói kia của Trầm Đông Quân: "Một chữ cũng không được bỏ sót", vì không thể bỏ sót dù chỉ một chữ nên Tiểu Lộc Tử phải nhớ lấy thật kĩ càng từng chữ từng chữ một.
Trầm Đông Quân nghe Tiểu Lộc Tử tường thuật một cách rõ ràng, không có gì khác lạ, nhưng vẫn trầm mặt hỏi: "Thiếu gia đêm qua ngủ lại ỷ trúc hiên? Sao không có ai nói với ta?"
Tiểu Lộc Tử vội nói: "Lúc ấy đã muộn, nghe Tiểu An Tử nói, Đường tiên sinh tự mình đến nhân kì đường thông báo với lão gia......"
"Cái gì?" Trầm Đông Quân vung tay đập bàn, khiến Tiểu Lộc Tử kinh sợ, vội lặp lại những gì vừa nói.
"Tiểu An Tử nói, đêm qua Đường tiên sinh tự mình đến nhân kì đường thông báo với lão gia chuyện thiếu gia ngủ lại Ỷ trúc hiên...... A, đúng rồi!" Tiểu Lộc Tử nhớ ra chuyện gì,vội nói: "Tiểu An Tử nói Đường tiên sinh lúc trở về là một mạch chạy nhanh về, ngay cả việc của Thang Thang và thiếu gia cũng quên, vội vã chạy về phòng mình."
Phất phất tay, ra hiệu cho Tiểu Lộc Tử lui xuống, Trầm Đông Quân tựa lưng vào ghế dựa, trong lòng giống bị ai cào cấu, khắp nơi đều đau nhức, hắn bỗng nhiên hiểu được vì sao Đường Tấn chỉ trong một đêm có ý niệm muốn ly khai.
Trầm Đông Quân nhớ tới ngày hôm qua ban đêm ngoài cửa quả thật hắn có nghe thấy tiếng bước chân, hắn còn tưởng là hạ nhân nào đó to gan lớn mật, nguyên lai là Đường Tấn.
Nhớ lại, Trầm đông quân cảm thấy có chút buồn cười, đêm qua hắn giống như một tiểu tử mới lớn, vừa nghĩ tới Đường Tấn vừa làm ra hành vi như thế, nghĩ cũng không ngờ lại bị Đường Tấn trông thấy. Nghĩ tới tiếng bước chân bối rối khi bỏ chạy của Đường Tấn, Trầm Đông Quân âm thầm tính toán trong lòng.
Hiển nhiên, thời gian đêm qua Đường Tấn ở ngoài cửa đợi không phải là ngắn —— người bình thường sẽ chứng kiến được sự tình như thế, ở ngoài cửa nghe lén, tiếp theo thấp thỏm không yên chạy trốn, sau đó một đêm ngủ không an ổn rồi nghĩ tới việc muốn rời đi sao?
Nghĩ tới đêm qua Đường Tấn đứng ngay tại ngoài cửa, Trầm Đông Quân đứng lên lại ngồi xuống, trong lòng cũng nhẹ đi vài phần, phải làm thế nào để y có thể không màng tới lời dạy thánh nhân, chấp nhận hắn đây!
Trầm Đông Quân miên man suy nghĩ, đôi mắt xếch ánh lên sự mong mỏi. Chỉ là, cây non kia chỉ vừa mới nảy mầm trong lòng Đường Tấn, y đang có ý định muốn ly khai để trốn tránh, điều này khiến trong lòng Trầm Đông Quân cực kỳ khó chịu. Suy nghĩ hồi lâu, bao nhiêu chuyện rối bời, nhưng cuối cùng hắn chợt nhớ ra Đường tấn vốn rất mềm lòng, nếu cường bạo ép buộc lưu y lại, chỉ sợ sự hoá thành ngược lại.
Đường Tấn bị Trầm Đông Quân dùng kế hoãn binh lưu lại ỷ trúc hiên, tuy rằng trong lòng như trước bất an, nhưng lại nghĩ không lâu liền có thể rời đi, cũng liền cắn răng chịu đựng, ngày hôm sau như cũ dạy học cho lũ trẻ, chính là chung quy trong lòng mang tâm sự, khó tránh khỏi liên tiếp mắc lỗi, dạy nửa ngày, phải thở dài một tiếng, nói thân thể không khoẻ, cho phép bọn trẻ đi chơi.
Đường Dịch còn có chút hiếu tâm, lôi kéo góc áo Đường Tấn nói: "A cha lại không khoẻ sao? Nói với Trầm thúc thúc thỉnh đại phu tới thăm bệnh cho cha."
Nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hài nhi bé bỏng, Đường Tấn thấy ấm lòng, nhịn không được lộ ra tia cười: "Cha thân thể rất tốt, chỉ là vì thời tiết oi bức, cha cũng lo các con ở trong đây khó chịu nên mới cho các con ra ngoài chơi."
"Thật ạ?" Đường Dịch ánh mắt chợt lóe, lộ ra tia hồ nghi, nhịn không được nhìn chằm chằm Đường Tấn, rõ ràng mặt đầy tâm sự, bất quá khí sắc hoàn hảo, không giống thân thể đang mang bệnh.
"Cha có bao giờ gạt con chưa?" Đường Tấn chợt nổi giận, chẳng lẽ y ngay cả cái một hài đồng cũng không thể qua mặt ư?
Đúng lúc này, thanh âm của Trầm Bất Vi từ xa xa truyền đến: "Thang Thang, mau ra đây chơi đi...... sao mà chậm chạp thế, giống con rùa con vậy......"
"Ngươi mới là rùa con......" Đường Dịch lập tức quay lưng chạy đi, thực hiển nhiên, chẳng có tiểu hài tử nào lại muốn làm rùa con cả. Đường Dịch chạy hai bước, lại lo lắng quay đầu lại nhìn Đường Tấn.
Đường Tấn phất tay: "Đi chơi đi!."
Đường Dịch lúc này mới yên tâm vọt chạy ra ngoài, chốc lát, bên ngoài đã lấp đầy tiếng cười đùa.
"Rùa con ngươi rốt cục đi ra......"
"Phi, còn ngươi là con khỉ......"
"A......"
"Ha ha ha, cái này chính là hầu tử mặt đen...... Hầu tử mặt đen... hầu tử mặt đen... hầu tử mặt đen... hầu tử......"
"Thang Thang chết tiệt, ngươi dám dùng bùn chà lên mặt của ta, ta...... Ta......Coi nè......"
"A, ngươi làm dơ quần áo của ta......"
Tiếng reo cười đầy sức sống của bọn trẻ cuối cùng cũng có thể khiến tâm tình Đường Tấn được thả lỏng, nhìn hài nhi bé nhỏ vui cười, y lại thấy áy náy, những tháng ngày sung sướиɠ vô ưu như thể sẽ không kéo dài được bao lâu nữa, cứ như thế, cho hài nhi được vui vẻ chơi đùa.
Xoay chuyển tầm mắt, đã trông thấy thân ảnh Trầm Đông Quân đang chậm rãi từ cửa hình trăng non đi đến, Đường Tấn không tự chủ hô hấp cứng lại, tim đập bỗng nhiên nhanh hơn rất nhiều.
Trầm Đông Quân là nam nhân có vẻ ngoài phi thường xuất chúng, ngay từ đầu, Đường Tấn đã nhận ra được điều ấy, chỉ là trên người Trầm Đông Quân luôn tản mác trong không khí băng lãnh, khiến người khác e sợ không dám đến gần, lo ngại sẽ chọc giận đến con người này. Nhưng hôm nay, y được nhìn thật kĩ gương mặt Trầm Đông Quân, có điểm không muốn rời ánh mắt.
Không giống thường lui tới, đi nhanh mà vững, Trầm Đông Quân cước bộ có phần hoảng loạn, như đang cố gắng bước đi, vẻ mặt hắn cũng không có vẻ cau có đáng sợ, mà lại có vẻ u buồn, lông mi thật dài cũng buông hạ, che đi đôi mắt thâm thúy. Trầm Đông Quân luôn luôn sạch sẽ gọn gàng, nhưng hôm nay hắn ngay cả tóc cũng chỉ chải qua loa, một vài sợi tóc rơi ở hai bên thái dương, tóc rũ xuống vai khiến hắn thêm vài phần cô đơn.
Đây không phải Trầm lão gia lãnh khốc vô tình, đây là một người đang thất vọng. Đường tấn không có cách nào dời đi ánh mắt, y cảm giác được từng trận đau lòng, giống như có dây gai quấn lấy thân y.
Nam nhân này...... Vì cái gì trong một đêm liền biến thành bộ dạng này? Chẳng lẽ là bởi vì...... y muốn ra đi?
Ý nghĩ chợt hiện ra khiến tim Đường Tấn đập càng nhanh hơn, gắt gao cắn môi, cố xoá bỏ ý niệm muốn lưu lại, nhưng nhìn thấy một Trầm Đông Quân như thế, y thật sự......rất đau lòng.
Trầm Đông Quân đột nhiên dừng cước bộ, nghiêng tai lắng nghe, tiếng cười bọn nhỏ ngoạn nháo theo tiếng gió truyền vào tai hắn, hấp dẫn lực chú ý của hắn, hắn cứ như vậy đứng dưới ánh mặt trời chói chang, không đi cũng không động, lẳng lặng lắng nghe.
Đường tấn thở dài nhẹ nhõm một hơi, ít nhất hiện tại y có chút thời gian điều chỉnh nỗi lòng, sau vài lần hít thở sâu, tim y lại khôi phục nhịp đập bình thường, nhưng ngay sau đó lại mãnh liệt đập loạn lên. Bên dưới mặt trời cháy bỏng, hai gò má Trầm Đông Quân hiện lên màu đó khác thường.
Không tốt, là do phơi nắng!.
Ý niệm trong đầu vừa nhoáng lên, Đường Tấn vội quên hết bất an, nhấc chân chạy ra ngoài, một phen giữ chặt Trầm Đông Quân, đem hắn kéo vào trong phòng, dùng khăn thấm nước lạnh, một bên giúp hắn lau mặt, một bên thấp giọng nói: "Ngươi ở bên ngoài đi đã bao lâu? Làn da phơi nắng đỏ hết lên, có đau không?"
Trầm Đông Quân nghe trong giọng nói y có ý trách cứ, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nói: "Trong lòng ta có việc, cũng không biết đã phơi nắng bao lâu...... hơi rát một chút......"
Hắn hiện tại cũng cảm giác được trên làn da có chút cay đau, tuy rằng đã dùng khăn thấm nước lạnh lau, mang đến từng trận cảm giác mát mát, nhưng vẫn thấy rát xót.
"Kiên nhẫn một chút, ta đi lấy lá bạc hà cho ngươi sát một chút, hai ngày là sẽ đỡ."
Đường Tấn chuyển chiếc khăn vào trong tay Trầm Đông Quân để hắn tự lau, đang muốn xoay người lấy lá bạc hà, Trầm Đông Quân chuyển tay, đem cả khăn lẫn tay y đặt trên hai gò má hắn.
"Ngươi không hỏi xem ta có tâm sự gì sao?"
Một câu nói của Trầm Đông Quân, khiến Đường Tấn vốn đang muốn trốn tránh đề tài này bỗng hoảng loạn, vì thế không hề nhân ra hành vi giữ chặt tay y của Trầm Đông Quân tạo thành một tư thế đấy ái muội.
"Đông Quân, ta......" Muốn nói lại thôi, Đường Tấn nhìn thấy biểu tình mơ hồ chờ đợi của Trầm Đông Quân, trong lòng vừa động, nhưng lại lập tức chối bỏ "Ta...... Muốn đi......"
Trầm Đông Quân thần sắc buồn bả, nói: "Bất Vi......nhất định rất luyến tiếc Đường Dịch......"
"Tiểu hài tử...... rất nhanh sẽ quên...... chưa đến vài ngày là đã quên...." Đường Tấn khó khăn nói ra lời biện hộ.
"Trẻ con thì rất nhanh sẽ quên, thế còn người lớn thì sao?" Trầm Đông Quân lùi bước ép sát.
Đường Tấn ngẩn ra, thanh âm của Trầm Đông Quân cứ lẩn quẩn trong đầu y, khiến y lòng không yên, vội liếc mắt nhìn Trầm Đông Quân, biểu tình của hắn lúc này khiến y nhất thời run rẩy, trong lòng đột nhiên hiểu được.
"Trầm lão gia, nửa năm qua, nhận được sự giúp đỡ của ngài, lòng ta vô cùng cảm kích, chính là...... Không biết ngài vì sao lại ưu ái phụ tử ta?"
"Nếu nói ta đối với ngươi nhất kiến chung tình, ngươi tin không?"
"Trầm lão gia, ngài dùng từ không đúng rồi, nam tử tương giao, nên là nhất kiến như cố."
"Đường tiên sinh, ta là thương nhân, đọc sách không nhiều lắm, không biết cách nói chuyện, khiến người chê cười rồi. Bất quá...... Ta nói đều là thật, lần đầu tiên gặp mặt, ta liền đối Đường tiên sinh có hảo cảm."
Lúc trước chính mình đối Trầm Đông Quân hỏi ra nghi vấn trong lòng, những lời nam nhân này nói đều là thật, thật sự là thật...... Nhất kiến chung tình! Trầm đông quân đối y là nhất kiến chung tình!