Vu Duyệt cong môi cười mỉm, cũng bắt chước anh ghé vào tai anh, nói thật khẽ,
“Không muốn.”
Nguỵ Trì Vũ bật cười, cọ má lên trán cô, thơm nhẹ, bàn tay nắm lấy nơi mềm mại của cô, đùa giỡn nhưng không có hành động tiếp theo.
Vu Duyệt ôm eo anh, ghé vào bờ ngực trần rộng lớn, không tiếng động mà thở dài. Hai người cứ vậy thϊếp đi trong vòng tay nhau.
Sáng hôm sau, Nguỵ Trì Vũ dậy từ khi trời còn tờ mờ tối, ánh sáng yếu ớt phát ra từ điện thoại khiến anh khẽ nhíu mày.
Anh nghiêng người qua bên kia để tránh khiến cô gái trong lòng thức dậy. Là một tin nhắn mới đến từ mẹ từ tối hôm qua, "Trì Vũ, con là một người thông minh, con cần biết có những thứ con không thể tự định đoạt."
Nguỵ Trì Vũ nhìn chằm chằm tin nhắn trong màn hình mấy giây, không đổi sắc nhắn lại, "Mẹ cũng là người thông minh, mẹ thừa biết, đối với con, một là cô ấy, hai là không ai cả."